Ngã Dục Phong Thiên

Chương 2: Kháo Sơn Tông (1)



Một nữ tử có sắc mặt trắng bệch, nhìn không ra tuổi, mặc trường bào màu bạc đứng ở đó, mặt không chút thay đổi nhìn Mạnh Hạo. Nữ tử này trông đẹp vô cùng, chỉ là gương mặt trắng bệch cùng hơi thở âm hàn kia hệt như vừa leo ra từ hầm mộ.

- Có chút tư chất, nếu tự mình tìm tới đây, cũng coi như là vận số của ngươi.

Giọng nói này rót vào tai như có xương, hơn nữa ánh mắt nữ tử này như ẩn chứa một loại năng lực kỳ dị nào đó, khiến Mạnh Hạo chỉ liếc một cái thôi là toàn thân rét lạnh, dường như ở trước mặt nữ tử này, mình chẳng hề có bí mật, bị nhìn thấu toàn thân.

Lời nói còn vang vọng, nữ tử đó vung tay áo lên, ngay tức khắc một làn gió màu xanh biếc cuộn lấy Mạnh Hạo, trong tiếng hét lên của Mạnh Hạo, theo nàng kia rơi thẳng xuống vách núi, cảnh tượng này như sét đánh khiến đầu óc Mạnh Hạo trống rỗng.

Khi tới khe hở đó rồi, nữ tử này vung tay ném thẳng Mạnh Hạo vào trong, rồi nàng ta cũng bước vào. Nàng vừa vào là khiến ba người Vương Hữu Tài sợ hãi, cuống quít lùi ra sau.

Nữ tử đứng ở đó, không nói câu nào, chỉ nhìn thoáng qua sợi dây mây được thả xuống từ bên trên.

Mạnh Hạo run rẩy cả người, lòng khẩn trương vô cùng, bò dậy rồi nhanh chóng nhìn quanh bốn phía. Khe này không lớn, bên trong rất nhỏ, mấy người đứng đã không còn nhiều chỗ trống.

Khi hắn quay sang nhìn Vương Hữu Tài thì thấy bên cạnh gã có hai thiếu niên, một người là tên khỏe mạnh kháu khỉnh kia, kẻ khác là một tên béo trắng, cả hai giờ đều run rẩy, sắc mặt đầy sợ hãi, dường như sắp khóc tới nơi rồi.

- Vốn là thiếu một người, ngươi đi cùng chúng đi.

Nữ tử có sắc mặt trắng bệch này như không có bất cứ cảm xúc gì, lúc này không nhìn sợi dây nữa mà quay sang nhìn Mạnh Hạo.

- Cô… cô là ai?

Mạnh Hạo cố nén nỗi sợ trong lòng, dù sao hắn cũng đọc không ít sách, mà tính cách lại kiên cường, nên dù có sợ hãi thì cũng biết giờ phút này quyết không thể bối rối.

Nữ tử không nói gì, chỉ vung tay phải lên. Lục phong lần nữa xuất hiện, rít gào cuộn lấy mấy người Mạnh Hạo, Vương Hữu Tài, rồi cùng nữ tử này bay ra khỏi khe kia, thẳng lên bầu trời, chỉ giây lát đã không còn thấy đâu nữa, chỉ có Đại Thanh Sơn này vẫn đứng vững như trước, trong lúc hoàng hôn dần tan vào trong màn đêm đen.

Sắc mặt Mạnh Hạo tái xanh, hắn thấy mình ở trong lục phong, nhưng lại bay đi như tên bắn giữa trời đất. Gió táp vào trong miệng, khiến hắn cảm thấy hô hấp cũng khó, nhưng trong đầu lại hiện lên một từ.

- Tiên nhân?

Hắn kiên trì được vài chục giây thì chẳng thể chống đỡ được nữa, mắt tối sầm, ngất đi.

Khi hắn mở mắt ra, đã ở trên một tảng đá ở giữa sườn núi, bốn phía là những rặng núi nhấp nhô, mây mù lượn lờ tuyệt không phải phàm trần, còn có thể nhìn thấy những lầu các tinh xảo đẹp đẽ vờn khắp dãy núi, đâu đâu cũng xa lạ.


DMCA.com Protection Status