Ngã Dục Phong Thiên

Chương 114: Nam nhi kiếp này(2)



Mạnh Hạo lao nhanh, sát khí lóe lên trong mắt, mà lòng lại vô cùng bình tĩnh, tâm ngữ vang vọng. Hắn bước vào trong trận pháp huyết sắc, đi thẳng tới một tên tu sĩ Ngưng Khí tầng sáu đang khoanh chân ngồi đó.

Tu sĩ này vận áo đen, tuổi chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, gần như ngay khi Mạnh Hạo tới gần, gã mở choàng mắt ra, thấy Mạnh Hạo thì sửng sốt, nhưng lập tức đứng dậy, đang định giơ tay phải lên. Nhưng ngay trong giây lát này, Mạnh Hạo mặt không chút thay đổi, với sát khí trong mắt càng thêm nồng đậm đi vượt qua người này.

Một thanh kiếm xuất hiện trong tay Mạnh Hạo, một dòng máu tươi phụt ra. Ở sau lưng Mạnh Hạo, một cái đầu mang theo mê mang bối rối rơi xuống bên cạnh thi thể gã.

Mùi máu tanh càng đậm, huyết khí càng nùng, thi thể giật hai cái liền khí tuyệt bỏ mình.

Không có tiếng kêu thét, không có giãy dụa, tất cả đơn giản như giết gà, như tâm ngữ của Mạnh Hạo, hắn không phải là không thể giết người, mà là không muốn.

- Chặt đứt cổ gà, thân gà còn giãy được mẫy trượng, mà người trông mạnh mẽ là thế, không đầu rồi cũng không bằng gà rừng. Mạnh Hạo khẽ nói, không thèm liếc thi thể phía sau cái nào, mang theo sát khí tiếp tục bước đi.

Tốc độ của hắn cực nhanh, giây lát đã bước đi rất xa. Không bao lâu, phía trước lại xuất hiện một người đang khoanh chân ngồi. Kẻ này hiển nhiên không phát hiện ra đồng bạn kia đã chết, lúc này vẫn khoanh chân ngồi đó duy trì trận pháp vận chuyển.

Đôi mắt gã cũng không có cơ hội mở ra nữa, dù lúc Mạnh Hạo đi qua thì đầu người đã bay lên, vẫn không có sức để mở mắt ra.

- Thượng Quan Tu, ngươi ép ta giết người, hôm nay Mạnh mỗ sẽ giết như trước nay chưa từng được giết. Kiếm gỗ trong tay Mạnh Hạo rung lên, huyết châu văng khắp nơi. Bóng dáng hắn dần biến mất trong trận pháp màu đỏ kia.

Liên tục giết hai người, trận pháp này lập tức chập chờn, trong khoảnh khắc chập chờn xuất hiện, mười một người trong trận pháp đều chấn động tâm thần, lập tức mở mắt, đứng dậy, cảnh giác nhìn bốn phía.

Cùng lúc đó Thượng Quan Tu đang khoanh chân ngồi trên Đại Thanh Sơn kia lập tức mở mắt, trong mắt lóe lên tinh quang, cùng lúc đó, y nhìn xuống chân núi.

Chỉ là dưới chân núi tràn ngập huyết khí nên y nhìn không rõ. Hơi nhíu mày, Thượng Quan Tu hừ lạnh một tiếng, giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay y có một quả cầu máu to bằng cái đầu, trong đó dày đặc huyết khí, vô số gương mặt đang thống khổ kêu rên bên trong. Y vung tay, lập tức huyết cầu này hạ xuống Đại Thanh Sơn, chìm vào trong trận pháp huyết sắc bên dưới.

Tiếng bang bang vang lên, trận pháp huyết sắc này dần loãng ra như muốn tan đi. Nhưng đúng lúc này, một tiếng thét thảm thiết đột ngột truyền ra từ trong trận pháp. Tiếng kêu đó thảm thiết như là đã trải qua cơn đau đớn tới mức khó có thể hình dung, khiến cho âm thanh này vang vọng bốn phương tám hướng.

Ngay sau đó, một tiếng hét thảm khác lại vang lên, người khác nhau nhưng tiếng hét ấy lại giống nhau, đều làm cho người nghe chấn động. Thượng Quan Tu nhíu mày, nhìn xuống trận pháp huyết sắc. Lúc này trận pháp đã tiêu tan một nửa, nhưng vẫn mơ hồ không rõ.


DMCA.com Protection Status