“Em không sao, chỉ là có chút mệt
mỏi, em về trước đây. Hạ Nhược Vũ
miễn cưỡng cười cười với Dương Minh
Đức rồi quay người nói với ba cô rằng:
“Chúng ta đi về trước đi ba”
“Ừ”” Hạ Minh Viễn không nói thêm
gì, ông dẫn người rời đi.
Sau khi về tới nhà, Hạ Nhược Vũ
trực tiếp nói một câu rồi lên lầu, không
cho Hạ Minh Viễn cơ hội tra hỏi: “Ba,
con mệt rồi, con đi ngủ trước đây”
Về tới phòng ngủ, Hạ Nhược Vũ
như một quả bóng bị xì hơi, cô nằm
bẹp trên giường. Cảm giác mệt mỏi
xâm chiếm người cô, cô nghiêng đầu
qua nhìn chằm chằm vào một chỗ rồi
ngẩn người, cũng không biết là đang
suy nghĩ cái gì.
Hoặc có lẽ là không hề nghĩ điều
gì, bởi cô đã không còn sức mà suy
nghĩ.
Một bên khác, trong chiếc xe
Maybach đắt đỏ đang chạy vút dưới
những ánh đèn lấp lóe kia, trong xe rất
tối, yên lặng đến nỗi có thể nghe được
tiếng kim rơi. Tinh Giang ngồi ở phía
trước căng cứng cả người, ngay cả hít
thở cũng không dám thở mạnh, hắn cố
gắng để không tạo ra tiếng động.
“Tinh Giang” Giọng nói trầm thấp
của người đàn ông vang lên.
Tỉnh Giang giật mình, hắn nói
chuyện càng thêm cẩn thận: “Vâng.”
“Ngày mai đưa người đi đi.” Mạc
Du Hải nói rất bình thản, chỉ có cặp mắt
lạnh lùng kia có chút dao động trong
bóng tối.
Dám tiếp nhận người đàn ông khác
à, hừ, vậy thì đừng trách anh ra tay.
Tinh Giang có hơi kinh ngạc, nhưng
hắn rất nhanh bình tĩnh trở lại và nói:
“Vâng thưa cậu cả”
“Về nhà cũ đi”
Lái xe cung kính thưa vâng rồi quay
đầu xe lại, lái về một phương hướng
khác.
Lúc này điện thoại của Tinh Giang
vang lên, hắn nhìn thoáng qua màn
hình rồi báo cáo: “Là điện thoại của cô
Huyền ạ”
Tâm trạng của Mạc Du Hải đang
rất không tốt nên anh không muốn tiếp,
nhưng khi nhớ tới tình trạng sức khỏe
của Lục Khánh Huyền thì vẫn nói: “Đưa
đây.
“Vâng thưa cậu cả.’ Tỉnh Giang
không dám chần chờ, hắn đưa điện
thoại tới.
Mạc Du Hải nhãn kết nối, trong
điện thoại vang lên tiếng nói dịu dàng
ngọt ngào của Lục Khánh Huyền: “Du
Hải, khi nào anh về”
“Đêm nay có việc, không về, em
nghỉ ngơi sớm một chút đi”
Lục Khánh Huyền cách điện thoại
vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh
lùng và xa cách của Mạc Du Hải.
Không đúng, chắc chắn là có chuyện gì
xảy ra, nếu không thì Mạc Du Hải sẽ
không dùng giọng này để nói chuyện
với cô ta.
“Du Hải, em không buồn ngủ, dù
anh về mấy giờ em cũng chờ anh” Vất
vả lắm mới có thể chuyển vào ở, làm
sao mà cô ta bằng lòng buông ta được
chứ. Hơn nữa Mạc Du Hải còn cố ý dặn
dò người giúp việc nấu canh cho cô ta
nên càng củng cố niềm tin của Lục
Khánh Huyền.
Mặc dù cô ta không có vào phòng
ngủ chính ở nhưng đây cũng là một
dấu hiệu tốt, không phải sao?
Mạc Du Hải có chút không vui, anh
nói: “Không cần.”
“Du Hải, anh đang giận em sao, có
phải là em làm gì sai rồi không?” Lục
Khánh Huyền lập tức nói với vẻ sợ hãi.
Mạc Du Hải dừng một chút rồi nói
với giọng bình thản: “Không phải.”
“Vậy để em chờ anh về được
không” Giọng nói của người phụ nữ trở
nên nhảy cẵng, cô ta tỏ vẻ đáng
thương: “Anh không ở nhà, em ở đây
một mình sợ quá…”
“Anh sẽ về chứ, vừa rồi em thấy
tiếng động tưởng là anh về, hóa ra là
gió. Làm em giật cả mình, đến giờ vẫn
chưa bình tĩnh lại được…”
Mạc Du Hải không chờ cô ta nói
xong đã lên tiếng ngắt lời: “Biết rồi, tôi
sẽ về”
“Được, vậy em chờ anh.”
Điện thoại bị cúp ngay sau đó
nhưng không hề ảnh hưởng tới tâm
trạng vui vẻ của Lục Khánh Huyền. Cô
†a nhìn thoáng qua cách ăn mặc ngày
hôm nay của mình, sắc mặt hồng hào
nào có chút dáng vẻ ốm yếu đâu chứ.
Trên người là áo ngủ gần như trong
suốt, cơ thể mỹ miều của cô ta như ẩn
như hiện, chỉ cần là đàn ông thì đều sẽ
nổi lên dục vọng khi nhìn thấy nó. Cô ta
tin rằng Mạc Du Hải cũng sẽ thế.
“Đi công ty trước rồi về” Mạc Du
Hải đồng ý trở về nhưng cũng không
hứa là về lúc nào.
Cuối cùng Lục Khánh Huyền chờ
đến khuya nhưng vẫn không thấy bóng
dáng người đàn ông đâu, cô ta mơ mơ
màng màng ngủ thiếp đi. Buổi sáng
thức dậy thì thấy mình đã nằm trên
giường, trên người vẫn mặc bộ váy ngủ
gợi cảm tối qua.
Mặc dù trong lòng Lục Khánh
Huyền hơi thất vọng nhưng trên mặt lại
đỏ bừng, chắc là tối qua Mạc Du Hải
ôm cô ta vào, vậy có phải là anh đã
thấy cơ thể của cô rồi không.
Lục Khánh Huyền nghĩ tới đây thì
ngại ngùng che mặt lại, nhưng cô ta lại
quên rằng tối hôm đó mình từng trần
truồng đứng trước mặt Mạc Du Hải,
mà anh cũng chẳng hề có chút phản
ứng nào.
Cô ta đi xuống lầu rồi nói: ‘Dì Hoa
ơi, Du Hải đâu”
“Cậu cả đi làm rồi” Dì Hoa là một
người hầu nên chỉ có thể làm tốt bổn
phận của mình mà thôi.
“Thế hả” Lục Khánh Huyền nghe là
Mạc Du Hải đã đi làm thì giọng điệu vui
vẻ cũng bớt đi mấy phần: “Dì Hoa múc
cho tôi một bát cháo.”
Dì Hoa không trả lời nhưng vẫn đi
vào bếp múc cho Lục Khánh Huyền
một bát cháo. Trước kia lúc cô Vũ ở
đây, buổi sáng đều sẽ chủ động đi bày
chén đũa, còn giúp dì ấy nhìn bếp.
Bây giờ cô Huyền này, nhìn thì
điềm đạm đáng yêu nhưng lại rất khó
làm thân, lại còn có chút vênh mặt hất
cằm sai khiến.
Hạ Nhược Vũ trang điểm cũng
không giấu được vẻ mệt mỏi của cô.
An Nguyên đi theo một bên lo lắng
hỏi: “Giám đốc, hôm qua chị đi hút cần
à?”
“An Nguyên, dạo này càng ngày cô
càng lên trời ấy nhỉ” Hốc mắt của Hạ
Nhược Vũ hãm sâu, quầng thâm xanh
lè, đôi môi nhợt nhạt như xác chết nhìn
chằm chằm An Nguyên.
An Nguyên bị dọa sợ đến nỗi lui về
sau hai bước, kém chút nữa là thốt ra
chữ ‘Quỷ: “Giám đốc ơi, nhìn chị như
quỷ hút máu ấy, chị không tin thì đi soi
gương đi, nếu không thì tôi đưa chị tới
bệnh viện khám một chút nhé.”
“Sao mà thế được, trước khi ra khỏi
nhà tôi còn soi gương mà.” Hạ Nhược
Vũ không tin, cô chuẩn bị về phòng làm
việc của mình, nhưng bụng dưới của cô
cứ căng đau từ sáng tới giờ.
Để chứng minh lời nói của mình
nên An Nguyên lấy tấm gương trên bàn
đưa cho Hạ Nhược Vũ và nói: “Quản lý
xem đi”
Hạ Nhược Vũ nhìn thoáng qua thì
giật mình: “Mẹ ơi có quỷ:
“Tôi lừa chị làm gì chứ”
Hạ Nhược Vũ hoảng hốt, sắc mặt
của cô càng ngày càng kém, cảm giác
căng đau ở bụng dưới lại càng thêm rõ
ràng. Trán Hạ Nhược Vũ toát ra từng
giọt mồ hôi lạnh, cả người lung lay. An
Nguyên thấy thế thì vội vàng hỏi: “Quản
lý, chị không sao chứ”
“Tôi cũng không biết nữa, An
Nguyên đầu tôi choáng quá.’ Hạ
Nhược Vũ cho rằng mình không ăn
sáng nên có chút tụt huyết ám, nhưng
mọi thứ trước mắt cô càng ngày càng
quay cuồng: “An Nguyên, có phải là
đang động đất đúng không…”
“Quản lý đừng làm tôi sợ, đến cùng
là chị bị sao vậy.” An Nguyên bị cô hù
đến suýt khóc.
“Bụng khó chịu quá, cô dìu tôi
vào…” Hạ Nhược Vũ còn chưa nói hết
câu thì mắt cô tối sầm lại rồi hôn mê
bất tỉnh.
Cả người cô ngã vào An Nguyên,
An Nguyên cũng suýt chút nữa ngã
xuống, cô ấy vội vàng kêu: “Người đâu
mau tới đây, quản lý ngất rồi.”
Những người khác nghe thế thì vội
vàng chạy tới, ba chân bốn cẳng nhấc
Hạ Nhược Vũ rồi đưa tới bệnh viện.
Hạ Nhược Vũ mở mắt ra thì không
thể tin vào mắt mình, cô có hơi mờ mịt
chớp mắt mấy lần.
Mẹ ơi, tại sao Mạc Du Hải lại ở đây!
Cô đang nằm mơ sao?