"...?"
Hữu Hữu vẻ mặt mờ mịt, sắc mặt lập tức trầm xuống, tại sao lại là bọn họ?
Nếu như là trước đây, bé nhất định sẽ giả vờ ngây thơ, hồn nhiên, khéo léo gọi một tiếng ông ngoại.
Nhưng vừa xem qua những tài liệu kia, bây giờ mà gặp Vân Nghiệp Trình, sẽ cảm thấy có vài phần xa cách.
Nhưng mà sau khi nghĩ ngợi chốc lát, giống như nhớ tới cái gì, liền cười tinh quái, tình cảm dành cho ông ngoại, nên dùng vào đây rồi!?
"Hữu Hữu...? Mẹ cháu có nhà không?" Vân Nghiệp Trình có vẻ hơi lo lắng.
"Có việc gì thì vào rồi hãy nói ạ!"
Bộ dạng Hữu Hữu thờ ơ mở cửa cho họ vào.
Vừa mới bước vào cửa, Vân Nghiệp Trình và Lý Cầm Sắc vội quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới Hữu Hữu.
Trong lòng Vân Nghiệp Trình cảm thấy hơi lạ, đứa bé này, có vẻ không giống trước đây...
Nhưng không giống ở chỗ nào, thì ông lại không thể nói rõ... chỉ cảm thấy, đứa bé này bỗng nhiên trở nên lạnh lùng như vậy, trên mặt cũng không có chút tươi cười, lãnh đạm nhìn ông, không gần gũi như trước kia.