Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 737:



Trần Lộ nói: "Không cần nói bậy, dù sao đệ cũng đã đồng ý rồi a."

Diệp Thiếu Dương bị cô ta ép cho không còn đường lui, đành phải bảo về sau mới tính, dù sao Đạo Phong cũng không ở đây, đến lúc đó nếu thực sự gặp được hắn, mình sẽ nghĩ biện pháp khác.

Trần Lộ hài lòng cười, "Được rồi, nói chuyện của đệ đi, đều đã là người trong nhà, đại tẩu sẽ giúp đệ phân tích đôi chút."

Diệp Thiếu Dương gần như vô ngữ.

Đối mặt với cô nương. . . à quên, đại tẩu ngang hông này, Diệp Thiếu Dương ngược lại còn thấy dễ mở miệng, lập tức một hơi kể về khúc mắc tình cảm giữa mình với ba cô gái.

Trần Lộ nghe xong, cười nói: "Đệ đệ quả là có phúc khí a, ba đại mỹ nữ đều thích đệ."

Diệp Thiếu Dương khoát tay, "Nếu cô định hùa theo bọn họ giễu cợt tôi, thì có nói cũng vô ích."

"Đại tẩu là người trong nhà, sao lại giễu cợt đệ." Trần Lộ hết thảy nắm bắt cơ hội chiếm cảm tình, trầm tư một hồi, cùng Diệp Thiếu Dương hàn huyên tâm sự, hơn nữa còn đưa ra ý kiến của mình.

Diệp Thiếu Dương lần đầu tiên kể với người khác về những chuyện trong nội tâm của mình, trút bỏ cõi lòng nói chuyện thật lâu, cuối cùng cũng dần cởi mở hơn.

Trần Lộ kỳ thực cũng không dạy hắn cái gì, mà chỉ khuyên hắn kiên định với lựa chọn lúc trước của mình, chính là không chọn ai cả, ít nhất thì tạm thời không nghĩ tới việc này, cứ thuận theo tự nhiên, một lòng bắt quỷ hàng yêu, mọi việc để sau này mới tính. . . thời điểm cần lựa chọn sẽ quyết định.

Sau khi nói xong, Diệp Thiếu Dương cảm thấy như chút bỏ được gánh nặng, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, nói ngủ ngon với Trần Lộ, rồi trèo lên giường đi ngủ.

Sáng sớm rời khỏi giường, Diệp Thiếu Dương đánh răng rửa mặt, thay quần áo sạch sẽ, lúc này Trần Lộ từ linh phù ra tới, giống như trưởng bối, nói hắn biết sửa soạn thế nào cho tươm tất đàng hoàng.

Nghe lời Trần Lộ khuyên, Diệp Thiếu Dương đi xuống siêu thị dưới lầu mua một lọ keo xịt tóc, sau đó theo tư vấn của Trần Lộ, trải tóc ngôi 3:7.

"Như vậy. . . đẹp sao? Có phải có chút lỗi thời hay không?" Diệp Thiếu Dương từ nhỏ tới lớn đều ở trên núi, tiểu huyện thành dưới chân núi không nhiều người lắm, cũng không biết thế nào là hợp mốt, bản thân chưa từng chú ý đến kiểu tóc, về phương diện này cũng là gà mờ.

"Cũng khá ổn mà, tuy kém hơn Đạo Phong chút xíu, nhưng thực không tồi."

Diệp Thiếu Dương nhìn vào trong gương ngắm nghía một hồi, thấy đồng hồ đã chỉ 7 giờ, sợ chậm trễ chính sự, như vậy xem ra đã tốt lắm rồi. Bảo Trần Lộ đợi ở trong phòng, còn mình vội vã ra cửa, đón xe tới nhà ga.

Kết quả xe chạy năm phút đã tới nhà ga, Diệp Thiếu Dương tới cửa trạm ngơ ngẩn chờ đến 8 giờ, cuối cùng Nhuế Lãnh Ngọc cũng xuất hiện: Nàng mặc một bộ áo liền váy màu vàng nhạt, đeo kính mát, trông thật sang chảnh, đi giữa dòng người, kéo một vali lớn hành lý.

Diệp Thiếu Dương vội vàng đi tới, đỡ hành lý từ trong tay nàng, nhìn quanh trái phải, hắc hắc cười nói: "Chỉ có một mình cô sao?"



"Không một mình thì thế nào?"

"Sư huynh Uông Ngư của cô đâu?"

Nhuế Lãnh Ngọc nói: "Ngươi nhớ hắn sao?"

"Chỉ muốn hỏi thăm chút thôi." Diệp Thiếu Dương âm thầm trợn mắt, nhớ hắn ư, mình ước gì cả đời không gặp lại hắn thì có!

Diệp Thiếu Dương hỏi thăm biết được nàng đã đón xe lúc nửa đêm, còn chưa ăn uống gì, vì thế đưa nàng đi loanh quanh gần đó ăn sáng.

Hai người mặt ngồi đối mặt nhay, trong lúc chờ thức ăn dọn lên, Diệp Thiếu Dương phát hiện Nhuế Lãnh Ngọc cứ nhìn chăm chú lên trên đầu mình, lập tức đắc ý cười cười, "Kiểu tóc này thế nào?"

Nhuế Lãnh Ngọc nhàn nhạt cười, "Ai thiết kế cho ngươi kiểu tóc này thế?"

"Là một người bạn."

"Nữ sao? Bao nhiêu tuổi?"

"Cái này. . ."

Nhuế Lãnh Ngọc cười lạnh, "Ngươi không cần nghĩ nhiều, ta chỉ muốn biết bác gái đó bốn mươi hay năm mươi tuổi thôi."

Diệp Thiếu Dương giật mình nói: "Sao lại thế, mới hai mươi tuổi à."

"Không thể nào, có thể nghĩ ra kiểu tóc này, ít nhất cũng bốn mươi tuổi rồi, chẻ ngôi 3:7, rất thịnh hành ở thập niên 90 nha."

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, ảo não vỗ mạnh vào đùi một cái, mình chỉ nghĩ Trần Lộ là nữ sinh, nên quên khuấy một chuyện thật quan trọng: Cô ta đã chết từ những năm 90, bị nhốt trong toà nhà giải phẫu những hai mươi năm, trình độ thẩm mỹ đương nhiên cũng chỉ dừng lại ở thời điểm đó.

Thế mà mình còn nhờ cô ta tư vấn thiết kế kiểu tóc, chẳng phải là bị hố sao?

Ăn cơm xong, Diệp Thiếu Dương gọi xe cùng Nhuế Lãnh Ngọc quay lại khách sạn mình đang ở, đưa nàng tới phòng của mình, sau khi mở cửa, Diệp Thiếu Dương xuống sảnh lấy hành lý, bảo nàng cứ vào trong

Nhuế Lãnh Ngọc vừa bước được hai bước, đột nhiên quay đầu, nhìn Diệp Thiếu Dương: "Đây là phòng của ngươi à?"

"Đúng vậy, bằng không tôi làm sao mở cửa." Diệp Thiếu Dương đi vào, liếc mắt một cái nhìn thấy Trần Lộ đang nằm trên giường, sửng sốt một chút, vội vàng giải thích với Nhuế Lãnh Ngọc: "Không phải cô nghĩ vậy chứ, cô ta là quỷ, cô không cảm giác được quỷ khí à."



Nhuế Lãnh Ngọc "À" một tiếng, "Kim ốc tàng quỷ hả."

Diệp Thiếu Dương suýt hộc máu. Cũng may lúc này Trần Lộ đã đứng dậy, cười tủm tỉm kéo tay Nhuế Lãnh Ngọc tay, nói: "Cô không cần hiểu lầm, ta là tẩu tẩu của hắn."

Nhuế Lãnh Ngọc sửng sốt một chút, hồ nghi nhìn nàng, "Cô là vợ của Lão Quách à?"

Lần này đến phiên Trần Lộ hộc máu, Diệp Thiếu Dương phải tiến lên giải thích một lượt, Nhuế Lãnh Ngọc mới hiểu ra, cũng không nói gì thêm.

Diệp Thiếu Dương rót cho nàng một cốc nước, bảo nàng ngồi xuống, vốn định nói chuyện phiếm một hồi, kết quả bị Nhuế Lãnh Ngọc thúc giục, đành phải kể lại một lượt sự kiện từ đầu tới cuối.

Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, lại hỏi một số điểm đáng ngờ, Diệp Thiếu Dương nhất nhất trả lời, làm nàng hiểu rõ đầu đuôi sự tình.

"Ngươi dẫn ta tới phòng học kia trước đã, ta muốn nhìn cỗ thi thể đó một chút," Nhuế Lãnh Ngọc đứng dậy nói.

"Cô không muốn nghỉ ngơi sao, chợp mắt một chút?"

"Ta tới đây không phải để ngủ." Nhuế Lãnh Ngọc nói rồi trực tiếp đi ra ngoài. Diệp Thiếu Dương đành phải đuổi theo.

Hai mươi phút sau, hai người đã có mặt tại toà nhà giải phẫu, đi tới phòng học 408 thật sự, sau khi đến nơi đi thẳng tới chỗ quan tài kia, ngày đó khi rời khỏi, Diệp Thiếu Dương đã đậy lại nắp quan tài, bây giờ mở ra, quái thi được Kim Lũ Thi Y bao bọc kia vẫn nằm bên trong.

Nhuế Lãnh Ngọc cúi xuống quan sát một hồi, biểu tình càng trở nên ngưng trọng, từ trong túi khoác trên vai lấy ra một vật hình bát giác, là một miếng kim loại có kích cỡ như đồng tiền, ấn lên trên miệng ở quái thi.

Quái thi lập tức toàn thân run rẩy, Nhuế Lãnh Ngọc dùng ngón tay gắt gao ấn chặt miếng kim loại, một lát sau cầm lên, lật mặt trái rồi lại ấn vào miệng nó, miếng kim loại vốn sáng bóng lấp lánh bị phủ một lớp giống như tro bụi màu đen.

Nhuế Lãnh Ngọc lấy ra bật lửa, đốt miếng kim loại, tro bụi tức khắc hoá lỏng, đọng lại thành từng giọt, không ngừng chảy xuống.

Nhìn qua chỉ có một lớp mỏng, thế mà chảy mất mấy phút đồng hồ, chất lỏng mới bị đốt hết, miếng kim loại khôi phục nguyên trạng.

"Đây là thứ gì?" Diệp Thiếu Dương kinh ngạc hỏi.

"Áp Thi Phiến, Nam Dương có tập tục đặt một miếng thiếc vào mồm người chết khi hạ táng, miếng thiếc từ trăm năm trở lên, có thể luyện chế thành pháp khí, dùng để kiểm nghiệm hết thảy tà khí." Tạm dừng một chút, Nhuế Lãnh Ngọc lại nói tiếp, " Đây là một lớp oán khí, đã hoá lỏng thành nhiều thi huyết như vậy, có thể thấy bên trong thi thể này chứa đựng cực nhiều oán khí."

Ánh mắt Nhuế Lãnh Ngọc lướt nhìn cách bài trí trong phòng, rồi ngồi xuống chăm chú quan sát linh đường, đứng dậy, âm thầm hít vào một hơi, nói: "Đây tám phần là một khối Toái Thi!"

"Thụy Thi ư? Nó là cái gì vậy?" Thân là Thiên sư Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy mơ hồ, các loại cương thi hắn đều có thể nhận biết, nhưng chưa từng nghe nói qua Thuỵ Thi, cương thi mà cũng biết ngủ sao?

DMCA.com Protection Status