Diệp Thiếu Dương thật sự nhịn không được, lấy trên bàn hai tờ giấy ăn, lâu cho nàng, vừa lau vừa nói đểu: "Ăn cái bánh bao cũng không xong, gọi ngươi là con gái cũng là nói tốt cho ngươi, ngươi năm nay năm tuổi hay tám tuổi vậy."
Vốn tưởng rằng lấy tính tình của Tạ Vũ Tình, nghe xong lời này nhất định sẽ chửi lại hắn, kết quả ngoài dự đoán của mọi người chính là nàng không những không thèm liếc xéo một cái, ngược lại miệng còn chúm chím cười ngây ngô, ngoan ngoãn để cho Diệp Thiếu Dương lau mỡ trên cằm.
"Ngươi hút cần à?" Diệp Thiếu Dương thấy nàng dịu dàng nữ tính, nhịn không được nói.
"Ừa, mới làm vài quai." Tạ Vũ Tình cười cười gật đầu, một lát sau lại lấy bánh bao ăn, lại lần nữa ăn dính ra xung quanh miệng bóng nhẫy, cố ý ngửa mặt đến phía Diệp Thiếu Dương nói, "Mau mau, lau giúp ta với."
"Nguywi đi mà lau!" Diệp Thiếu Dương lấy khăn giấy ném cho nàng, cả giận nói, "Ngươi dám coi ta là tiểu nhị của ngươi đấy à!"
"Không, ta coi ngươi là tiểu tam!" Nói xong nghĩ buồn cười, phụt một tiếng, phun hết cả nhân bánh đang ăn vào mặt Diệp Thiếu Dương.
Hai người vừa ăn uống vừa trêu đùa, ăn gần xong, chuông điện thoại của Tạ Vũ Tình vang lên, nàng vừa cầm lên nhìn, tức khắc nuốt nhanh miếng bánh bao trong miệng, nghe điện thoại, nói vài câu, tắt điện thoại đi, vẻ mặt tươi tỉnh hướng Diệp Thiếu Dương nói: "Bánh bao không kịp ăn nữa, bây giờ đi làm chính sự, ông bác kia đã tìm được rồi."
Hai mươi phút sau, hai người lái xe đi vào một tòa nhà viện dưỡng lão ở vùng ngoại thành Thạch Thành, mới vừa đỗ xe xuống, một nam cảnh sát trẻ lập tức tiến đến tiếp bọn họ.
"Diệp đại ca khỏe chứ." Vừa thấy Diệp Thiếu Dương, nam cảnh sát lập tức thân thiết chào hỏi.
Diệp Thiếu Dương nhớ rõ đã từng gặp hắn, suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ tới hắn tên Kỳ Thần, là trợ thủ Tạ Vũ Tình.
"Xác định chính xác là chúng ta người muốn tìm sao?" Trên đường đi vào trong khuôn viên viện dưỡng lão, Tạ Vũ Tình hỏi.
"Không sai, quản lý ở đây nhìn qua là nhận ra ngay, người mà các ngươi nói, Lý Hiếu Cường, đã tới rất nhiều lần, đều là tìm ông bác kia, tên Đỗ Hổ, 58 tuổi."
Diệp Thiếu Dương tính nhẩm một chút, vụ án tự sát phát sinh đại khái khoảng ba mươi lăm năm trước, 58 tuổi trừ ba mươi lăm năm, hai mươi ba tuổi, đúng là tuổi đang đi học đại học, chỉ là có điểm kỳ quái, hỏi: "chuyện này kể cũng lạ, như thế nào mới có 58 tuổi đã phải ở viện dưỡng lão?"
Kỳ Thần nói: "Là Đỗ Hổ. Ta mới vừa dò hỏi, Đỗ Hổ ly hôn, có hai đứa con, con trai lớn ở nơi khác, con trai thứ vừa mới kết hôn, làm bên chuyển phát nhanh, công việc luôn bận rộn, không có thời gian chăm sóc cha, bởi vì ông ấy đã bị mất trí tuổi già nghiêm trọng không thể tự làm bất cứ việc gì, cần thiết phải có người khác ở bên chăm sóc cả ngày, bất đắc dĩ mới phải đưa đến nơi này, con của hắn thường xuyên lại đây, hôm nay vừa may cũng đang có mặt."
"58 tuổi đã bị mất trí tuổi già, rõ là vô lý." Tạ Vũ Tình thầm nói.
nhờ có Kỳ Thần dẫn đường, hai người Diệp Thiếu Dương đi vào trong viện dưỡng lão, Kỳ Thần đi xử lý thủ tục thăm hỏi một lát, sau đó một nhân viên trực ban đưa bọn họ tới phòng tiếp khách, ngồi chờ, một lát sau, một ông bác nhìn qua có vẻ già yếu được một nam thanh niên nâng đỡ đi đến, Diệp Thiếu Dương mấy người lập tức tiến lên, đỡ ông ta ngồi xuống ghế xô pha.
"Ta tên đỗ nghĩa," nam thanh niên nhìn ba người bọn họ, tự giới thiệu, "Các ngươi, tìm cha ta rốt cuộc có chuyện gì?"
Diệp Thiếu Dương bảo Tạ Vũ Tình nói lại cho hắn, chính mình đánh giá qua ông bác Đỗ Hổ này, nhìn kỹ, mới phát hiện người không có già lắm, chỉ là dáng người hơi mập một chút, tóc trắng hết, lại hơi còng lưng, nhìn qua, cảm giác như đã bảy tám chục tuổi.
Diệp Thiếu Dương chú ý đến, đôi mắt của Đỗ Hổ nhắm tịt, biểu tình chết lặng, đôi tay không ngừng run rẩy.
"Mắt ông ấy, bị sao vậy?" Chờ bọn họ nói chuyện sơ qua xong, Diệp Thiếu Dương hỏi vấn đề thứ nhất.
"Bị Mù rất nhiều năm." Đỗ nghĩa nhìn qua Diệp Thiếu Dương đánh giá thử, lạnh như băng nói: "Nếu ngươi muốn nghe về sự việc có liên quan đến học viện vệ sinh dịch tễ, tốt nhất đừng có hỏi, ông ấy ngay cả lúc còn tỉnh táo, cũng không muốn nhắc tới nơi đó."
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: "Vì cái gì?"
"Mắt ông ấy, chính là có một năm về thăm trường học để cúng tế cho những bạn học đã mất, sau đó đột nhiên bị ngã, người cũng trở nên đần độn." Đỗ nghĩa thở dài, "Nói ông ấy là ông già đần độn, kỳ thật cũng không phải, ông ấy trước kia còn có lúc tỉnh táo, chỉ là mấy năm gần đây tuổi cao, mới trở nên càng thêm nghiêm trọng."
Diệp Thiếu Dương trong lòng bừng tỉnh, vừa rồi chính mình còn đang suy nghĩ, ông ấy là người mù, lại còn mắc chứng đần độn, lẽ ra rất có thể lấy được vợ, huống hồ còn sinh được hai người con trai. . . Tuy rằng suy đoán cuộc sống cá nhân của người khác là không nên, nhưng đây là sự thật. Bây giờ mới biết, Hóa ra ông ấy cũng không phải ngay sau khi sự việc xảy ra đã bị biến thành đần độn, sau này còn kết hôn sinh con, sau đó mới xảy ra sự.
Lập tức đứng lên, đi đến bên người Đỗ Hổ, kiểm tra từ trên xuống dưới, nhìn thấy trên cổ Đỗ Hổ có đeo một sợi dây dù màu đen, cầm lên thì thấy, là một khối Tì Hưu hình ngọc khóa, tản ra linh lực chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy, nghĩ thầm cái này nhất định chính là pháp khí mà Lý Hiếu Cường ở bút ký có nhắc tới.
Đỗ nghĩa nhanh tay giật lại miếng ngọc khóa, nói: "Không được động vào, cha ta chính là vì có thứ này nên mới tồn tại đến bây giờ đấy!"
Diệp Thiếu Dương nói: "Tại sao ngươi lại nói vy?"
Đỗ nghĩa nói: "Không biết, là cha ta nói, lúc ông ấy tỉnh táo trở lại, nói thứ này là một người bạn a cho hắn để hộ mệnh."
Diệp Thiếu Dương gật đầu, dùng tay tách ra mí mắt Đỗ Hổ, nhìn một chút, kết quả hoảng sợ: Đỗ Hổ chỉ có lòng trắng mắt.
Đỗ nghĩa lại một lần phản cảm ngăn cản hành vi của Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cũng không phản kháng, lui về phía sau hai bước, tay chống cằm, trầm ngâm không nói.
Tạ Vũ Tình đi đến bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Thế nào? Có phải giống như mấy người trước, hồn phách bị quấy rầy gì đó?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói: "Nếu là hủy hồn, người còn sống mà nói, biểu hiện ra ngoài sẽ là điên khùng, giống như bệnh tâm thần, chứ không phải là đần độn, ông ta hiện tại hiển nhiên là hồn phách bị người ta phong ấn bên trong. . ."
"Có thể chữa được không?"
"Trên nguyên tắc mở ra hồn ấn, là có thể khôi phục thần trí, nhưng là. . . Kỳ quái chính là ta tìm không thấy phong ấn tại chỗ nào. . ."
Tạ Vũ Tình câu cuối nói hơi to, bị Đỗ Nghĩa nghe được, hừ lạnh một tiếng nói: "Đừng lừa dối người khác, chứng bệnh mất trí tuổi già của cha ta không thể chữa khỏi được, cha ta đi qua rất nhiều bệnh viện, kết quả cũng chính là không chữa được, nếu là có biện pháp, cần gì phải mang ông ấy đến đây." Nói đến câu này, cũng không biết nhớ tới cái gì, khóe mắt có điểm ướt át, thở ngắn than dài.
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, nói: "Ngươi cũng là đứa con có hiếu."
Đỗ nghĩa thở dài, "có hiếu thì sao? Có thể giúp cho cha ta khỏe mạnh sao?"
"Ngươi có thể cho ta tiền, năm ngàn." Diệp Thiếu Dương nói, "Ta giúp ngươi chữa khỏi cho cha ngươi."
"Ta cho ngươi năm cái bạt tai!" Đỗ nghĩa lạnh lùng nói, "Nếu ngươi muốn dùng lời nói để gạt người, đó là tìm lầm người, ta tuy rằng muốn cho hắn khôi phục sức khỏe, nhưng tuyệt đối sẽ không bất chấp tất cả, cũng sẽ không để cha ta uống thuốc linh tinh."
"Không tiêm, không uống thuốc. Đợi ta chữa khỏi cho ông ấy, ngươi lại suy xét có muốn cho ta tiền hay không."
Diệp Thiếu Dương nói xong, vẽ một trương hiện hồn phù, dán ở trên mặt Đỗ Hổ, đỗ nghĩa muốn ngăn trở, nhưng là Diệp Thiếu Dương một mực chắc chắn có thể chữa khỏi cho ông ấy, ngẫm lại cũng không tổn thất, liền mặc kệ hắn.
Diệp Thiếu Dương niệm xong chú ngữ, đợi một hồi, ở trên linh phù hiện ra một ít làn khói trắng mờ nhạt.