Diệp Thiếu Dương sau khi. . . tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy chính là Tiểu Mã.
Diệp Thiếu Dương còn tưởng là mình đã chết, cau mày hỏi: "Cậu cũng đã chết?"
"Phi phi phi, Mã ca ta không có chết, cậu cũng không có chết. Cậu đang ở bệnh viện đấy!"
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một hồi, thử ngồi dậy, lúc này mới phát hiện cả người mình đau đớn vô lực, hơn nữa trên cánh tay còn truyền nước biển.
"Cậu đừng có đứng lên, cậu vừa mới được truyền máu, thân thể suy yếu, tốt nhất đừng cử động!"
"Truyền máu?" Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn Tiểu Mã.
Dưa Dưa nhảy lên giường, ngồi trên bụng hắn, cười nhìn hắn. Lúc này một y tá đến kiểm tra phòng, nhìn thấy một đứa bé ngồi trên bụng hắn, bị dọa sợ đánh rớt cả bình thuốc, kinh hoàng nói: "Em mau xuống, em sẽ đè chết cậu ta đấy!"
Y tá nào biết Dưa Dưa là quỷ, căn bản không có sức nặng.
Dưa Dưa cười hắc hắc, nhảy xuống khỏi giường.
Y tá tiến lên đổi thuốc cho Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào cổ nàng, mãi cho đến khi nàng rời đi, ánh mắt vẫn chưa rời.
Tiểu Mã cười hắc hắc, giơ ngón tay cái lên nói: "Diệp Thiếu Dương, giỏi đấy, vừa mới trở về từ Quỷ Môn Quan đã tái phát bệnh cũ."
"Nói nhảm!". Diệp Thiếu Dương trợn mắt nhìn cậy: "Tôi nhìn cô ấy bởi vì trên người cô ấy có quỷ khí!"
Dưa Dưa nói: "Tôi cũng cảm thấy quỷ khí nồng nặc ở đây."
Tiểu Mã ngơ ngẩn nói: "Ơ? Đây là bệnh biện ở huyện thành, cách chợ Ẩn Tiên rất xa, không thể nào có liên quan tới Quỷ Mẫu."
"Chuyện này lại điều tra sau!". Diệp Thiếu Dương vội vàng hỏi: "Tiểu Manh ra sao rồi."
"Cô ấy, lúc ấy đã chết. . ."
"Cái gì?". Diệp Thiếu Dương cả người run lên muốn ngồi dậy, Tiểu Mã lập tức tiến lên đè lại.
"Này này, cậu đừng có kích động, tôi vẫn chưa nói xong, cô ấy vốn đã chết, nhưưng mà chúng tôi theo lời cậu dặn dò, đưa cô ấy tới đây truyền máu, lúc đầu bệnh viện còn không đồng ý, bởi vì cô ấy đã chết. . ."
"Nói trực tiếp kết quả!". Diệp Thiếu Dương chịu không nổi rống lên, kết quả thương thế bị kích động, kịch liệt ho khan.
Tiểu Mã lập tức dìu hắn nằm xuống, vỗ vỗ sau lưng hắn, dùng một bộ dạng trách cứ nói: "Cậu xem cậu kìa, nói cậu đừng cử động lại không nghe."
Diệp Thiếu Dương lệ rơi đầy mặt, bi thương không dứt.
Tiểu Mã nói tiếp cho hắn biết, Tiểu Manh sau khi ăn Hồng Tinh Bách Hoa Hoàn của hắn và được truyền máu thì đã ổn, mặc dù chưa tỉnh nhưng sinh mệnh cũng đã vững vàng.
Có điều là, chính hắn vốn cũng đã chết - ít nhất là sắp chết, cho nên bọn họ cũng không chút do dự đút cho hắn một viên nữa, sau đó truyền máu. . .
Trong lòng Diệp Thiếu Dương hiểu ra, đúng là mình và Tiểu Manh chết là do mất máu, thân thể không có hư hại, hồn phách cũng đầy đủ, cho nên dùng Hồng Tinh Bách Hoa Hoàn là có thể cứu sống.
Hồng Tinh Bách Hoa Hoàn tổng cộng có ba viên, lúc trước đấu với Thất Bà Bà đã cho Đằng Vĩnh Thanh ăn một viên, còn dư lại hai viên thì mình và Diệp Tiểu Manh đã ăn hết, một viên cũng không còn, đáng tiếc Tiểu Tuệ đã chết, cõi đời này sẽ chẳng còn ai chế ra được loại thuốc thần kỳ như vậy, đã thành có một không hai.
Đây cũng coi như là nàng cứu mạng người, Diệp Thiếu Dương nhớ lại Đàm Tiểu Tuệ, thở dài.
Tuệ chi hậu, tái vô tuệ. (Sau Tuệ thì không còn Tuệ nữa)
"Đúng rồi, Nhạc Hằng như thế nào?"
"Đi rồi!". Tiểu Mã nhún vai, nói cho hắn biết Nhạc Hằng bị trọng thương lúc trước nhưng đã nhanh chóng hồi phục lại, sau đó nói với bọn họ là muốn đi âm phủ tìm phương pháp giải khai sức mạnh của Chu Tước, cho nên rời đi.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu: "Lần này đấu với Tu La Quỷ Mẫu cũng thật là làm phiền cậu ta. Sức mạnh Chu Tước trên người cậu ta nếu phóng thích ra ngoài toàn bộ sẽ rất đáng sợ, tuyệt đối vượt xa Tu La Quỷ Mẫu!"
Suy nghĩ một chút, Diệp Thiếu Dương nói: "Đúng rồi, làm thế nào mà hai người lại ở đây, những người khác đâu?"
"Bọn họ đi ăn cơm rồi, đây cũng là phòng săn sóc đặc biệt, chỉ có thể để một người ở lại coi chừng, tôi ở lại.". Tiểu Mã nhún nhún vai, mặt như đưa đám nói: "Lúc quyết đấu tôi cũng không làm được gì, hiện tại chỉ có thể đền bù nhiều một chút."
Diệp Thiếu Dương cười an ủi: "Nếu như sức mạnh trong cơ thể cậu thức tỉnh, vậy cũng không phải không thể."
Nghỉ ngơi chốc lát, Diệp Thiếu Dương để Tiểu Mã đỡ mình ngồi dậy, dùng cương khí cảm giác toàn bộ bên trong cơ thế, phát hiện ra gan bị chấn động, tĩnh mạch bị tổn thương, về phần thương tích lúc thi triển Thất Thương Độn Huyết Thuật chỉ là ngoại thương, đã băng bó tốt, không có việc gì.
"Đúng rồi. . .". Tiểu Mã đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói: "Tiểu Diệp Tử, máu trên người cậu là máu Thiên Sư, nhận máu của người khác có thể ảnh hưởng gì hay không?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Máu cũng như nhau, máu Thiên sư sở dĩ trâu bò là vì máu của tôi có một loại. . . một loại thành phần đặc biệt, lúc tạo máu mà sẽ tự hình thành, một khi bị mất máu, thời điểm truyền máu sẽ tự động sinh ra đạt tới tỷ lệ cân bằng, nếu không bình thường tôi bị chảy máu hay hộc máu mà máu mới sinh ra không có loại thành phần này thì đã sớm xong đời rồi."
Tiểu Mã chậm rãi lắc đầu, lẩm bẩm: "Lúc trước Nhuế nữ thần cũng nói không sao, tôi cũng không yên lòng được."
Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói: "Mắc mớ gì đến nàng?"
Tiểu Mã mắng: "Người ta cho cậu máu, cậu lại bảo không liên quan tới người ta."
"Cô ấy truyền máu cho tôi. . . ?"
"Đúng vậy, kho máu bệnh viện này không đủ, mấy người bọn tôi cũng thử máu nhưng không được. Chỉ có cô ấy cùng loại máu với cậu, cho nên mới truyền máu."
Diệp Thiếu Dương ngây người, ngước nhìn trần nhà, thầm nghĩ hóa ra Nhuế Lãnh Ngọc cùng nhóm máu với mình, trùng hợp, thật trùng hợp. Hơn nữa. . . Từ nay về sau trong thân thể mình cũng có một phần máu của nàng, nghĩ tới đây, lòng Diệp Thiếu Dương tràn đầy vui sướng, có một cảm giác như chiếm được tiện nghi.
p/s: Địa Tiên đỉnh đỉnh như anh mà cũng ngây thơ. . .
Nghỉ ngơi một hồi, Diệp Thiếu Dương để Tiểu Mã đỡ mình ngồi dậy điều tức.
Chỉ cần thân thể không bị thương, điều tức có thể bổ sung cương khí, từ từ trị thương bên trong thân thể, khôi phục rất nhiều so với người bình thường.
Một hai lần điều tức xong, cảm thấy thân thể khôi phục một chút, Diệp Thiếu Dương để Tiểu Mã đưa mình tới gian phòng của Tiểu Manh.
Thể chất Diệp Tiểu Manh không bằng hắn nên vẫn còn chưa tỉnh, nằm ở trên giường, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Diệp Bá và thím Trân canh giữ hai bên mép giường, thấy Diệp Thiếu Dương tới, lập tức tiến lên hỏi thăm thương thế của hắn, biết hắn không sao mới yên lòng.
Diệp Thiếu Dương đi tới mép giường Tiểu Manh, ngón tay cái chạm vào ấn huyệt trên mi tâm cô, dùng cương khí cảm giác một chút, phát hiện ra ba hồn bảy phách trong cơ thể cô đủ hết, có điều thân thể mơ hồ như có một cảm giác bài xích, cho nên hắn cảm thấy rất buồn bực.
Vì vậy Diệp Thiếu Dương để cho Tiểu Mã cầm cái túi của mình tới, tìm một khối Long Tiên Hương, dùng hỏa phù đốt, đặt dưới mũi Diệp Tiểu Manh,
Diệp Tiểu Manh khụt khịt một tiếng, mở cặp mắt ra nhìn Diệp Thiếu Dương nói: "Thiếu Dương!"
Diệp Thiếu Dương nghe cô gọi tên, phản ứng đầu tiêng là không thành vấn đề, nhưng sau đó cả người run một cái nhớ lại, âm thanh mới vừa rồi mặc dù là nữ, nhưng căn bản không phải là âm thanh của Tiểu Manh,
"Ngươi là ai! ?" Diệp Thiếu Dương thất kinh hỏi.