Đây là một phương pháp phái mao sơn dung để trị thương, Tuy rằng không hiểu y lý nhưng diệp thiếu dương cũng đã học qua một chút, cứu mạng thì không được, nhưng cầm máu trị thương thì cũng biết đôi chút
Lúc này máu đã ngưng chảy, Sắc mặt diệp bá đã đỡ lên1 ít, Diệp bá ngước mắt nhìn lên, mang thiếu ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tam nương, mắt ẩn chứa nước mắt
Diệp Tiểu Manh dùng chỉ tay về phía Tam nương bực tức nói " Ta đưa ngươi về nhà ta ở, đối vơi ngươi không tệ, ngươi vì cái gì muốn đả thương hại cha ta, tại sao lại muốn lại như vậy"
"Thương tổn?" Tam Nương cười to, cười ra nước mắt" Hắn so với Tiểu thước nhà ta, mà cũng có thể coi là thương tổn ư, ha ha các ngươi nên hỏi chính hắn đã làm gì đối với Tiểu thước của ta, ta hận! hận không thể lập tức giết chết hắn a "
Diệp Tiểu Manh ngơ ngẩn, quay đầu nhìn về phía Diệp bá .
Diệp bá rơi lệ, lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Ngươi hiểu lầm ta. . .
hiểu lầm, ha ha ha, ngươi giết nhi tử ta, hiện tại tuy rằng chưa có chứng cứ, nhưng là ta tận mắt nhìn thấy!"
Diệp Thiếu Dương cùng Diệp Tiểu Manh đương trường kinh ngạc đến ngây người, tập trung về Diệp bá. Hắn thật sự. . . Giết diệp Tiểu Thước? Hắn Thân là thôn trưởng, cư nhiên lại đi giết người?
Diệp bá thở dài, thiếu dương đỡ hắn từ từ ngồi dậy, trầm mậc 1 lát diệp bá đáp " Lúc đó ta không muốn nói cho ngươi biết rõ chân tướng, ngươi không tự chủ được, ta cho ngươi xem một vật" nói xong ngẩng đàu nhìn Diệp thiếu manh nói" tay ta bị thương, không cứ động được,trong túi quần ta có một phong thư, giúp ta lấy nó ra"
Diệp Tiểu Manh nghi ngại, thò tay vào túi quần hắn, liền phát hiện quả thực sờ đến một lá thư lấy ra tới mới thấy,
giấy viết thư đã rát cũ cho thấy phong thư này tồn tại đã rất lâu.
Diệp Tiểu Manh đem phong thư đưa cho Tam Nương. Diệp Thiếu Dương vội vàng tiến tới, cả ba cùng nhau xem.
THư dù ng bút máy viết, chứ rất ngoáy, chỉ ngắn ngủi vài câu
Nương, con xả thân tác pháp vì cứu Mẹ, cứu mọi người, việc này là con tự nguyện,những người khác vô can, con vì mẹ mà việc này, muốn mẹ cảm thấy tự hào. Đứa con bất hiếu. Tiểu Thước.
Tam Nương vuốt ve từng dòng chữ viết, nước mắt rơi như mưa, thất thanh nói: "Không sai, đây là bút tích Tiểu Thước, ta nhận ra nó . . ."
Đó là hắn tự nguyện," Diệp bá vô lực nói, nước mắt lăn xuống, "Tiểu Thước là hài tử ngoan, lúc trước hắn tìm ta, muốn ta làm như vậy, lúc đầu, ta không đồng ý, nhưng hắn đau khổ khẩn cầu, nói chỉ có như vậy mới có thể cứu vớt thôn gia, ta mới bị hắn thuyết phục, giúp hắn làm chuyện này. . ."
Diệp Thiếu Dương nhìn hai người, nói: "Hai ngươi đừng đánh đố ta, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhanh lên, nói lại ta nghe một chút."
Diệp bá nhìn thoáng qua trân thẩm, nói: "Ngươi hãy đi ra ngoài đi, ngươi nhát gan, không nên nghe chuyện này, từ từ ta kể lại cho ngươi, có Tiểu Manh ở lại đây với ta, không xảy ra chuyện gì."
Diệp bá gật gật đầu, đợi nàng nàng rời đi, quay đầu nhìn Tam Nương, nói: "Lúc trước . ở phía khánh thiên xảy ra một số viêc, Lúc ấy tiểu thước đã gọi một số người tới đó thi pháp ngăn cản sát tinh, nhung trong lúc làm phép có người đột nhiên bỏ chạy, mọi việc thất bại cuối cùng vẫn không thể thành công. Khi đó mọi việc ta cũng vẫn không hiểu rõ, ta liền hỏi hắn, rồi hắn mói nói rõ cho ta biết.
Sau lần làm phép thất bại đó, Hắn bắt đầu nản lòng, cảm thấy không còn cách nào để ngăn cản sát tinh xuất thế, Vì thế . . . . Hắn thay đổi suy nghĩ, bắt đầu tự hỏi nếu sát tinh xuất thế thì làm cách nào để giết được nó. Tiểu Thước pháp lực rất mạnh, ta không hiểu pháp thuật, nhưng ta cảm thấy nếu so sánh với ngươi cũng không kém mấy.
Diệp bá nhìn Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái, "Ngươi không tin sao?"
Diệp Thiếu Dương cười cười, "Có lẽ. Ngươi kể tiếp đi."
Hắn cùng Tuyết Kỳ pháp lực đều rất mạnh, nhưng hắn cảm thấy mình với sát tinh kia vẫn không phải là đối thủ của nó, cho nên hắn đã nghĩ ra 1 cách, đó là tự sát, biến thành quỷ, tìm tới sát tinh kia để chiên đấu.
Diệp Tiểu Manh vừa nghe đã kêu lên, "Chuyện này không có khả năng, pháp sư pháp thuật, đại bộ phận đều là dựa vào cương khí, nếu biến thành quỷ, Không có thân thể, cũng chỉ là một lệ quỷ bình thường, làm thế nào mà có thể,chiến đấu với một lệ quỷ ngàn năm!"
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm không nói gì, nội tâm lại là cực kỳ chấn động trong nháy mắt này, hắn nghĩ tới rất nhiều, sau đó mơ hồ nghĩ ra chuyện gì, hít thật sâu một hơi,nhìn Diệp bá nói: "Nói tiếp đi, sau đó thế nào!"
Diệp bá gật gật đầu, nói: "Pháp thuật thì thực tình ta không hiểu, nhưng dù sao hắn cũng có một cách, sau khi chết liền biến thành một lệ quỷ vô cùng đáng sợ, khả năng vẫn không phải đói thủ của sát tinh kia nhưng là còn có Tuyết kỳ, hắn nói tuyết kỳ pháp lực cũng không thua kém hắn"
Lúc đó họ một người một quỷ liên thủ. Sát tinh kia vừa mới rời khỏi phong ấn, còn chưa hồi phục hết sức mạnh, hắn đã có đến 7 8 phần thắng, Nhưng là bởi vì Tuyết Kỳ muốn đi tòa đạo quan kia bày trận, nên hắn mới yêu cầu ta giúp hắn, đau khổ cầu xin ta, cuối cùng ta cũng cắn răng đồng ý.
Lúc sau hắn nói với ta là phải đi âm phủ, lấy ra một thân cây làm thành hình nhân, Đại khái cao hơn 2 mét, không có chân, phía dưới là một cây côn tử, ở giữa lại trống không, Cách làm làm phép thực phi thường tàn nhẫn.
Nói đến này, trán Diệp bá dầm đìa mồ hôi, trên mặt biểu lộ vô cùng cổ quái, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
hắn niệm nột cái gì đó nguyền rủa linh tinh pháp thuật, đem chính mình giết chết, sau đó ta mổ bụng, hắn đem trái tim lấy ra, bỏ vào cái hình nhân kia, sau đó dùng thủy ngân đổ vào trong, lại dùng củi lửa đem hắn đốt thành tro cốt, cuối cùng dùng tro trộn với bùn đất đem đắp lên hình nhân bằng gỗ đó, chôn bên cạnh giếng đó, sau đó 49 ngày, hồn phách của hắn liền lập tức biến thành lệ quỷ. . ."
Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, biểu tình trở nên càng thêm ngưng trọng, Diệp Tiểu Manh cùng Tiểu Mã cũng đã lạnh sương sống .
"Như vậy là cách chết tàn nhẫn, hơn nữa lại đối với chính hắn. . ." Tiểu Mã giương miệng, cảm thấy thập phần không thể tưởng tượng.
DIệp bá bặm môi lẩm bẩm nói" đúng vậy,sau khi hắn chết, hồn phách chưa đi lại còn ở ngay cạnh ta chỉ cách xử lý, rồi đưa ta đạo quan trên đỉnh núi, để tuyết kỳ giúp hắn hoàn thành nguyền rủa, sau đó mới hạ táng. . . . ai dzaa chuyện trải qua đối với ta như một cơn ác mộng. . . ."
Diệp Tiểu Manh bắt lấy tay hắn, an ủi nói "con biết cha cũng là vì cứu vớt thôn gia. cha cũng chỉ muốn làm mọi thứ vì người khác, con thấy tự hào về cha.