Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 450: Dụ Bắt Quỷ Trùng



Diệp Tiểu Manh lắc đầu, "Mới thấy qua một lần, năm đó là lúc ba tôi đưa tôi đi Thượng Hải, vừa lúc cha mẹ Diệp Thiếu Dương lên Mao Sơn thăm hắn, hai nhà tiện đường, cùng nhau đi, ba tôi cũng đưa tôi lên Mao Sơn, cho biết đây biết đó, cho nên tôi mới gặp qua hắn một lần."

Diệp Thiếu Dương kinh hãi, đầu hắn nhanh chóng nhớ lại, may mà hắn có trí nhớ tốt, vả lại số lần cha mẹ lên núi thăm hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi một lần thì tình hình cũng không khác nhau lắm, có điều có một lần cha mẹ đưa thêm người khác tới. . . Đúng là chuyện này rồi.

Một năm kia, lúc đó là mình tám hay mười tuổi gì đó?

Hắn chỉ nhớ rõ, tiểu nữ đó được cha mẹ mình giới thiệu là em họ, bộ dáng lúc đó tầm năm sáu tuổi. Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô bé đó bây giờ là cô nàng yêu kiều duyên dáng trước mặt mình sao?

Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, hắn nhìn Diệp Tiểu Manh nói: "Không đúng, cô cũng là đệ tử Mao Sơn, tại sao lại chỉ gặp hắn có đúng một lần?"

Diệp Tiểu Manh lúc này mới ý thức được mình lỡ lời, có điểm hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Tôi không phải đệ tử Mao Sơn chính thức, không nên hỏi, sau này sẽ nói cho các cậu sau."

Tuy rằng lòng Diệp Thiếu Dương tràn đầy nghi hoặc, nhưng nghe nàng nói như vậy, hắn cũng không tiện truy xét, đành thôi không hoài nghi nữa.

Nhưng tên Tiểu Mã lại cứ tiếp tục, hướng Diệp Tiểu Manh cười nói: "Cậu nói hồi còn nhỏ đã gặp qua một lần, mà vẫn có thể nhớ rõ ràng như vậy. Thật là lợi hại."

Diệp Tiểu Manh nhún vai, "Tôi nhớ rõ hắn, bởi vì hắn là đệ tử nội môn Mao Sơn, trong gia tộc hắn là pháp sư lợi hại nhất, nên tôi lấy hắn là mục tiêu phấn đấu." Nàng nhìn Diệp Thiếu Dương chớp chớp mắt, nói: "Đệ tử nội môn Mao Sơn, có lẽ cậu cũng biết đó là cái gì."

Diệp Thiếu Dương nói: "Phải, chắc chắn pháp lực lợi hại hơn tôi rất nhiều."

"Còn phải nói, không vô duyên vô cớ mà Mao Sơn thu nhận đệ tử nội môn đâu, không chừng hắn đã hơn đến bài vị chân nhân rồi. Một đệ tử ngoại môn như cậu, lấy tư cách gì đi so sánh với người ta."

Tiểu Mã vỗ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương, ý có điều chỉ nói: "Tiểu Diệp Tử, so với pháp thuật thì có lẽ cậu không là mùi gì so với hắn, tuy nhiên tôi khẳng định bản lĩnh và độ soái ca cậu hơn Diệp Thiếu Dương kia nhiều."

Diệp Thiếu Dương lấy tay vuốt cằm, tưởng lộ ra nụ cười mê lòng người, kết quả Diệp Tiểu Manh hừ một tiếng nói: "Diệp Thiếu Dương lúc đó mới có mười tuổi, bất quá lúc đó soái ca đang nằm trong phôi thôi, cậu thì. . . . , hừ hừ."

Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa té xỉu, hắn sinh ra một hoài nghi với diện mạo của chính mình: Có lẽ nhan sắc mình đã tàn phai, không còn soái ca như lúc mười tuôi sao?

Thật là bi ai.



Ba người tiếp tục lên đường, Diệp Thiếu Dương thử dò hỏi, lần này quê nhà gặp hoạ, tại sao lại không tìm "Diệp Thiếu Dương" tới xử lý.

Diệp Tiểu Manh trả lời là, ba của nàng đã tìm cách liên lạc với chưởng môn Mao Sơn là Thanh Vân Tử, bảo ông ta kêu Diệp Thiếu Dương hạ sơn, còn tại sao đến giờ vẫn không thấy động tĩnh gì, thì nàng cũng không rõ.

Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống, cha con Diệp Tiểu Manh đương nhiên biết Thanh Vân Tử! Đột nhiên hắn nghĩ đến, sư phụ kêu mình về quê, hay là đã nhận được liên lạc với Diệp Bá, như thế có nghĩa là, thực sự quê hương đang có quái vật gây hạn hán quấy phá, tại sao sư phụ lại nói là sát thi, chẳng lẽ sát thi và quái vật gây hạn hán cho quan hệ?

Diệp Thiếu Dương nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đêm nay sẽ gọi điện cho lão Quách hỏi, nếu sư phụ có tìm hắn, không chừng hắn sẽ có cách liên lạc với sư phụ, chuyện này, bất luận thế nào cũng phải làm rõ ràng với sư phụ.

Thời điểm ở mồ, Diệp Tiểu Manh thở dài, lại một lần phát biểu cảm khái: "Quái vật gây hạn hán có là gì đi nữa, nếu Thiếu Dương Ca nhà tôi tới, tiêu diệt nó chỉ trong một giây."

Tiểu Mã chạm chạm vào bả vai Diệp Thiếu Dương, có ý cười chế nhạo Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương trong lòng cạn lời, hắn thực sự rất muốn nói cho nàng một câu, muội muội à đừng nên suy nghĩ nhiều quá, thực ra ta không lợi hại quá mức so với muội nghĩ đâu. . .

Ban ngày lúc Diệp Thu Linh đi vào bãi tha ma, tìm được tòa mồ kia, Diệp Tiểu Manh cùng Tiểu Mã đều không muốn động thủ sau khi thấy một màn máu thịt tung tóe, Diệp Thiếu Dương đành phải tự mình hành động.

"Huynh đệ, dù sao ngươi cũng đã chết, xin lỗi a." Diệp Thiếu Dương bắt đầu dùng đôi tay quật mồ.

Diệp Tiểu Manh lập tức nói: "Cậu hủy thi thể người ta, cũng không nên thiếu hương nến tiền vàng, tế bái một chút."

"Buổi tối rồi, ánh lửa sẽ gây chú ý," Diệp Thiếu Dương nói, "Vạn nhất bị người ta phát hiện, sẽ bị coi như là trộm mộ, lúc đó giải thích thế nào cũng không thoát được phiền toái đâu."

"Nhưng tự ý động chạm tới thi thể, là vi phạm đạo đức pháp sư, lại nói người này vừa mới chết đi, còn chưa chắc đã được bảy ngày, cậu không sợ người ta tới tìm cậu sao?"

"Yên tâm đi, hắn không đi tìm cô là được rồi." Diệp Thiếu Dương bắt đầu động thủ đào mồ, một chút lo lắng khi chủ mộ sẽ tới tìm mình cũng không có, nói câu không sợ là thế, cái gì hắn cũng sợ, nhưng không sợ quỷ thô.

Chỉ vì một việc nhỏ này mà đưa mình vào rắc rối với quỷ, tuyệt đối là điên rồi.

Theo lối của Diệp Thu Linh lúc sáng đào xuống, đất khá mềm xốp, Diệp Thiếu Dương đào một hơi rốt cuộc, có thể chui vào quá nửa thân mình, sờ đến thi thể, sau đó lôi ra tới.



Trong buổi tối mà nhìn thấy khuôn mặt nát bét của thi thể, Tiểu Mã cùng Diệp Tiểu Manh đều hoảng sợ, quay đầu đi.

Diệp Thiếu Dương cũng mặc kệ ba bảy hai mốt, lấy ra Mao Sơn Đinh Diệt Linh, cắt một miếng thịt từ thi thể, lấy ra một lá linh phù trống, vốn định bao lên.

Nhưng nhìn đến linh phù của chính mình, đột nhiên hắn nghĩ tới chuyện gì, che khuất mắt Diệp Tiểu Manh, thu linh phù màu tím lại, lấy lí do quên mang theo lình phù, để mượn tạm mấy linh phù màu vàng của Diệp Tiểu Manh.

Hắn lấy một lá bùa bao miếng thịt lại, gói ghém kĩ càng, cất miếng thịt và linh phù dư thừa vào balo. Sau đó đặt ngay ngắn thi thể lại, chôn xuống đất.

Nửa giờ sau, ba người đi vào đường sau phòng Ngô Lão Thái, Diệp Thiếu Dương đi trước ghé mắt vào vây tường nhòm vào trong, Ngô lão thái không ở trong phòng, tám phần là vào nhà, ở đó cũng phải chỗ miêu ở, chỉ để lại một con miêu, đang ngồi trong góc có một quả hồng, mở to đôi mắt đỏ bừng, vẫn không nhúc nhích, đại khái là đang gác nhà sau.

Diệp Thiếu Dương trở lại phòng sau, tìm một nhánh cây nào đó, quật một cái hố trên mặt đất, lấy một chiếc bát to từ balo ra, đặt vào bên trong, sau khi đặt chén chỉnh tề trong hố, hắn lấu miếng thịt từ trong lình phù bỏ vào.

Diệp Tiểu Manh nhìn thấy hắn tác pháp cảm thấy buồn bực, nàng có thấy qua trong sách: Làm như vậy sẽ dẫn lối cho con trùng bò vào trong chén, dụ nó đến để bắt.

"Lúc trước tôi bắt chín con hương trùng, chính là làm theo cách này," Diệp Thiếu Dương nói, "Bất quá nếu mà có chậu rửa mặt cùng máu gà, một đêm thôi thì bắt được cả chậu."

Diệp Tiểu Manh buồn bực nói: "Bắt nhiều hương trùng vậy để làm gì?"

"Có nhiều thứ cần dùng chứ, phơi khô sau mang ra tiệm thuốc bán lấy tiền, tha hồ chơi game."

"Ham chơi là không nên thân." Diệp Tiểu Manh ra vẻ giáo huấn.

Diệp Thiếu Dương cười cười, không lên tiếng.

Sau khi chờ hắn làm xong xuôi mọi việc, Diệp Tiểu Manh vẽ một lá địa hỏa phù, ném vào bát to.

Ngọn lửa u ám mà xanh biếc bắt đầu cháy to, nướng khối thịt người. Độ ẩm của Âm Hỏa rất thấp, sẽ không nướng tiêu đi miếng thịt, nhưng có thể phát mùi máu tươi ra ngoài.

Chỉ với từng ấy việc, mùi máu tươi lan tràn ra xung quanh, chui vào lỗ mũi ba người, có một loại mùi lạ khác không thể diễn tả bằng lời, tuyệt không phải mùi hương.

DMCA.com Protection Status