Quả nhiên, Diệp Tiểu Manh nhìn cái bộ dạng của hắn như vậy, khẽ hừ nhẹ một tiếng nói: "Ngươi cũng là chó ngáp phải ruồi thôi, những cái ngươi nói đều là tri thức cơ bản, ai mà chẳng biết, ta chỉ nhất thời quên mất thôi." Nói xong nhấc dây tơ hồng, cùng nắm cỏ vứt vào đống lửa phía dưới dược đỉnh.
Nước trong dược đỉnh đã cạn, năm loại hồng quả đều bị nấu chín, nước canh đã chuyển sang màu đỏ.
"Hương vị thật tuyệt, cứ như mùi của cháo bát bảo í nhỉ." Tiểu Mã khịt khịt mũi, vẻ mặt say mê nói.
Diệp Tiểu Manh đem cỏ trên mộ phần ném vào dược đỉnh, sau đó đậy nắp lại, dùng lửa thiêu rụi.
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua đám tro đen trong dược đỉnh, nói: "Dược đỉnh này được làm từ mạch mễ thạch à?"
Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, "Đúng là mạch mễ thạch, thiên nhiên linh thạch, ta mua lại được, chỉ có một chiếc duy nhất."
Mua lại ư? ! . . . Diệp Thiếu Dương không nói gì, xem ra cái dược đỉnh này ít ra cũng thật sự là mạch mễ thạch.
Lúc Diệp Tiểu Manh mở nắp đỉnh ra, thôn dân tất thảy đều tò mò tiến lên nhòm vào, nắp vừa mở ra, mọi người đều thấy nước bên trong chỉ có màu đo đỏ, chẳng hề bị biến sắc .
"Ha ha, ta đã nói rồi mà!" Diệp Tiểu Manh kích động vỗ tay, "Phía dưới ngôi mộ này không có quái vật gây hạn hán! Thực là không có! Pháp sư, ngươi còn lời nào để nói không?"
Vu sư cảm thấy nóng mặt, như thể bị người ta vả mấy cái vào miệng. Tuy hắn nghi ngờ pháp thuật của Diệp Tiểu Manh không hiệu quả, nhưng nếu như vậy thì tất nhiên sẽ phải khai quan. Đến lúc đó nếu không tìm thấy quái vật gây hạn hán, chẳng phải là hắn đã tự mình vả vào mặt mình sao, vì thế hừ một tiếng nói: "Còn có sáu phần mộ nữa, biện pháp của ngươi đã có hiệu quả như vậy thì tự đi mà kiểm nghiệm đi."
"Nói hay, chỉ cần có thể tránh được việc quật mồ, ta đây không sợ mệt!" Diệp Tiểu Manh từ phía trên ngôi mộ cẩn thận thu hồi thất tử đậu phộng, đi sang một ngôi mộ khác, bởi đã có kinh nghiệm nên lần này không cần Diệp Thiếu Dương chỉ điểm, tự mình bày đặt thất tử đậu phộng, rút ra một ít cỏ trên phần mộ, rồi lại nấu chín năm loại hồng quả, màu sắc không thay đổi, cho thấy ở đây cũng không có quái vật gây hạn hán nào cả.
Sau đó Diệp Tiểu Manh hô lên một tiếng làm cho tinh thần thêm hăng hái, một mạch kiểm tra năm ngôi mộ còn lại, kết quả đều bình thường.
Diệp Tiểu Manh ngẩng đầu lên, hướng phía Vu sư mà cười, nói: "Pháp sư, ta đã thay ngươi kiểm nghiệm qua rồi, tất thảy bảy ngôi mộ đều không có quái vật gây hạn hán, nếu pháp sư không tin vào chút tài mọn này của ta, chúng ta cũng có thể đánh cuộc, ngươi cứ quật mồ nghiệm chứng, thấy thế nào?"
Những lời này nói ra đã làm cho vu sư mặt mũi sưng vù, nào còn dám chứng thực, cơ mặt cứng đờ, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười, "Nếu không có, ta cũng an tâm, chúng ta hãy đi qua ngưu gia thôn. . ."
Diệp bá trong lòng nhẹ nhõm thở phào một tiếng, lệnh cho thôn dân tản ra, còn mình đi theo vu sư bàn bạc, Diệp Tiểu Manh tay bê dược đỉnh, đi bên cạnh phụ thân, tỏ vẻ ta đây.
"Nhị ca, chúng ta không đi theo sao, ta muốn đi xem náo nhiệt." Diệp tiểu soái đứng bên cạnh hỏi.
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói: "Ngươi đi xem náo nhiệt đi, chú ý an toàn, bọn ta không đi theo đâu." Rồi hạ giọng dặn dò: "Nhớ kỹ phải giữ kín thân phận của ta, nói ta là họ dương, là anh họ của ngươi nha. . ."
Diệp tiểu soái gật gật đầu, chạy đến bên Diệp Tiểu Manh, rồi cùng nhau xuống núi.
Diệp Tiểu Manh quay đầu, hướng Diệp Thiếu Dương chớp chớp mắt, cười nói: "Khi nào xong việc ta sẽ quay lại tìm ngươi."
Những thôn dân còn lại cũng theo chân bọn họ cùng nhau xuống núi, trước mộ chỉ còn lại có hai người Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã.
Tiểu Mã hỏi: "Sao chúng ta không đi cùng họ, vạn nhất cái con cua càng kia lại muốn quật mả nhà người khác lên thì sao?"
"Có muội tử kia đi theo, hắn sẽ không dám làm thế đâu, lát tiểu soái về hỏi thăm kết quả là được rồi."
Tiểu Mã nói: "Ngươi không sợ bọn họ thực sự sẽ tìm được quái vật gây hạn hán sao?"
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn đám cỏ trên mộ phần của cha hắn một lúc rồi nói: "Không đơn giản thế đâu, ta có cảm giác, đây là một âm mưu, bằng không hạn hán cũng không thịnh hành như vậy, không thể có nhiều mộ phần mọc xanh cỏ đến thế, tám phần là do con người làm ra."
Tiểu Mã gãi gãi đầu, "Do con người làm ra. . . Làm sao lại thế được?"
Diệp Thiếu Dương trừng mắt một cái, "cậu ngốc à, chỉ cần chăm tưới nước, mấy ngày tưới một lần, vượt qua tốc độ hấp thụ nước của quái vật gây hạn hán kia, ngày nào cũng thế há chẳng phải cỏ trên mộ phần sẽ mọc lên xanh um sao."
Tiểu Mã thấy đáp án đơn giản như vậy, không khỏi ngạc nhiên mà đừ người ra một lúc
Diệp Thiếu Dương lấy giấy bút từ trong balo ra, lần lượt ghi lại tên họ trên bia mộ của năm ngôi mộ xanh cỏ còn lại, đây cũng chính là mục đích hắn ở lại, không đi theo xem náo nhiệt.
Tiểu Mã buồn bực nói: "cậu ghi lại mấy cái tên đó làm gì?"
"Nếu đối phương không phải tùy tiện lựa chọn mấy phần mộ này thì sao, tôi ghi lại tên cho dễ nhớ, trở về nghiên cứu một chút xem có quy luật nào không."
Tiểu Mã vừa nghe, liền gật đầu.
Ghi chép xong xuôi, Diệp Thiếu Dương lại đi vòng quanh bãi tha ma một vòng, không phát hiện thêm điểm gì đáng ngờ, vì thế quay trở lại hai phần mộ nhà mình, dập đầu bái lạy mấy cái, rồi cùng Tiểu Mã dắt nhau xuống núi về nhà.
"Tiểu cô nương kia thực sự là con gái của thôn trưởng sao, cũng là pháp sư như cậu à?" Trên đường xuống núi Tiểu Mã hỏi.
Nhắc tới cái này, Diệp Thiếu Dương lập tức chau mày, thẳng thắn đáp: "Cái mà cô nàng sử dụng quả thực đúng là pháp thuật nội môn của Mao Sơn ."
Tiểu Mã đang đi bỗng dừng lại, khiếp sợ nhìn Diệp Thiếu Dương, nói "Vậy cô nàng chẳng phải là sư muội đồng môn của cậu đó sao?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, "Tôi không có sư muội, mà Đạo Phong xem ra cũng tuyệt đối không có khả năng tự thu nhận đồ đệ, tiết lộ pháp thuật của sư môn, lại nói hắn đã mất tích mười năm nay, nha đầu này bất quá chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, tính ra thì không thể mấy tuổi đã theo Đạo Phong học pháp thuật ?"
"Này. . ." Tiểu Mã dùng sức hít một hơi, liếc mắt nhìn sang Diệp Thiếu Dương, "Hay lại là. . . Mao Sơn bắc tông gì gì đó?"
Diệp Thiếu Dương gật đầu, "Tôi cũng nghĩ đến khả năng này, cho nên vẫn giấu kỹ thực lực, cũng không tiết lộ thân phận, chính là để âm thầm điều tra, miễn sao đừng có cùng cô nàng trực tiếp đấu pháp, vạn nhất nếu cô nàng thua cuộc, cũng sẽ không thừa nhận. Một khi tiểu cô nương đó đã có tâm lý phòng bị, chúng ta khó có thể điều tra thêm được gì."
Tiểu Mã chậm rãi gật đầu, suy nghĩ một hồi nói: "Nhưng mà xem ra muội tử này cũng ngây thơ hồn nhiên, không giống như cái tên Hồ Uy gian manh xảo quyệt kia a. . ."
"Tôi nhìn cũng không giống lắm, nhưng người xấu sẽ không khắc chữ xú trên mặt, chúng ta chỉ nên tin vào sự thật đã điều tra được, không nên tin vào trực giác." Nghĩ đến đây, thấy mình mới tới sơn thôn có hai ngày đã gặp phải nhiều chuyện đáng ngờ đến vậy, Diệp Thiếu Dương càng cảm thấy đằng sau những việc này, nhất định có một âm mưu cực lớn.
Kẻ chủ mưu kia là ai? Mục đích của hắn là cái gì?
Trở lại nhà diệp quân thấy hai vợ chồng đang phơi nấm trong sân. Tối qua lúc ăn cơm Diệp Thiếu Dương có hỏi qua thì được biết, ở trên núi đầu trâu có một loại nấm quý, được xem như đặc sản của vùng. Hàng ngày trong thôn có rất nhiều phụ nữ và người già lên núi hái nấm, hai vợ chồng diệp quân thu mua lại loại nấm này, đem phơi nắng cho khô, rồi chuyển vào trong thành bán được giá hời, thu về không ít.
Bất quá từ khi có nạn hạn hán, loại nấm này sản lượng sụt giảm nhanh chóng, hai vợ chồng cũng không có việc gì làm, nhân lúc rảnh rỗi liền rửa sạch rồi phơi khô để dành. Dù sao cũng có của ăn của để, hơn nữa ở nông thôn chi tiêu cũng không nhiều, âu cũng coi như là được nghỉ phép.