Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 193: Oan gia trời sinh



Ta cùng Tào Tháo bàn luận nửa ngày, lúc trở lại doanh trướng đã là lúc lên đèn. Không ngờ, Bàng Thống đang đứng trước cửa lều của ta ngó đầu vào trong, khiến ta thấy mà buồn cười:
“Thất ca, sao thế? Chúc mừng huynh lại lập công.” Tào Tháo lần này xuất
binh, dụ địch đường lớn, tập kích đường nhỏ, mưu kế này vốn là đề nghị
của hắn, không phải của Điền Trù.

Bàng Thống thấy ta tới, cười
cười chỉ vào lều: “Ngươi từ đâu kiếm được một nữ tử làm hộ vệ vậy? Một
câu không nói liền đánh nhau luôn.”

Ta hiểu rõ tính cách hắn, cười nói: “Đáng đời, chết tại cái miệng.”

Bàng Thống kêu oan: “Ta đâu có đâu, chỉ khen một câu nàng xinh đẹp, đây là lời hay mà!”

Ta lắc đầu cười, muốn vào trong lại bị Bàng Thống giữ chặt: “Là tiểu tức phụ ngươi mang từ miền nam về sao?”

Ta đánh hắn một cái: “Nói bậy bạ gì đó. Là muội muội họ xa của ta, tới đây chơi.”

“Muội muội ngươi? Tên là gì?”

Ta cười: “Thượng Hương. Tính tình nàng rất nóng, huynh đừng trêu nàng, đến ta cũng không thể chọc tới.”

Vào trong lều, người bên
trong vẫn còn tức giận chống nạnh, có phải quá khoa trương không? Ta
dùng ánh mắt hỏi thăm Tần Dũng ở bên cạnh. Tần Dũng cười nói nhỏ bên tai ta: “Thất gia phạm vào sắc bệnh, nhìn cô nương không ngừng đánh giá,
còn trêu chọc nói Tử Vân ở đâu tìm ra một mỹ nữ. Cô nương thấy hắn như
vậy liền tức giận, rút roi ngựa ra đánh Thất gia chạy lòng vòng.”

Ta bật cười, cũng nói nhỏ: “Đáng đời.” Có điều người này mắt có tật, dung mạo Tôn Thượng Hương mà tính là mỹ nữ sao?

Tôn Thượng Hương lúc này mới
nói: “Triệu Như, người lùn vừa rồi là ai? Lại dám nói ta như vậy. Nếu
ở…, xem ta móc mắt hắn rồi.”

Ta còn chưa nói gì, người bên ngoài tiếp lời: “Ồ, lợi hại.” Vừa nói Bàng Thống vừa bước vào: “Ta càng muốn xem, thế nào, ngươi có bản lĩnh móc mắt sao!”

Tôn Thượng Hương tức giận nắm kiếm muốn bước lên, ta sợ quá vội kéo nàng lại: “Thượng Hương, đừng,
hắn là Thất ca của ta, hắn chỉ thích đùa chút thôi, đừng nóng giận,
không đáng.”

Bàng Thống liền cười: “Một
tiểu cô nương, lại xinh đẹp như vậy, động chút là vung đao đụng kiếm,
không có bộ dáng nữ tử, người lớn trong nhà không biết dạy dỗ rồi.”

Ta gấp muốn dậm chân, vội
vàng kéo người ta ngoài, phía sau truyền tới tiếng Tôn Thượng Hương nổi
giận quát mắng: “Hắn dám vào nữa, ta giết hắn.”

Đây là lần đầu tiên hai người giao phong. Từ lúc ấy, Bàng Thống nửa cố ý nửa vô tình trêu chọc Tôn
Thượng Hương, Tôn Thượng Hương cũng không cam lòng yếu thế, mắng nhau
một chút cũng không chịu kém, tình hình kéo dài tới tận Nghiệp thành,
không chút thay đổi.

Trở lại Nghiệp thành, ta tất
nhiên sẽ không nhàn rỗi, sắp xếp xong cho Tôn Thượng Hương, ta vội vàng
xử lý việc kinh doanh bên này, cả ngày chạy ở ngoài đường. Không phải
nhiều việc, cũng không phải ta không chịu ngồi yên, mà là không dám về
nhà. Tôn Thượng Hương cả ngày ép ta ra ngoài tìm Tôn Nguyệt đủ khiến ta
nhức đầu, Phong Nguyên cũng cả ngày tới tìm ta, nói cái gì Tào đại nhân
đầu lại đau, phu nhân công tử Tào phủ gì đó lại bệnh. Để Tôn Thượng
Hương ở đây, ta không thể mỗi ngày đều chạy tới chỗ Tào Tháo được? Càng
giận hơn là, Bàng Thống ngày nào cũng chạy tới nhà ta, hắn lấy cớ nói gì mà muốn uống rượu quý của ta, uống trà ngon năm nay, muốn nghe ta kể
chuyện người nhà ở Tương Dương. Ta cũng biết rõ, hắn ở đây cũng có chút
nhớ nhà, cũng biết hắn không tìm được người chơi đùa tranh cãi với hắn
thì khó chịu, nhưng hiểu thì hiểu, hắn cũng không thể tranh cãi với một
nữ hài tử chứ? Nói là tới tìm ta, không bằng nói là đến tìm Tôn Thượng
Hương cãi nhau, hai người quả nhiên đánh nhau đến nghiện, từ lúc còn ở
quân doanh đã không yên nổi rồi.

Như lúc này, ta dựa vào lan
can hành lang, bất đắc dĩ nhìn hai kẻ kia vui vẻ cãi nhau. Trở về hơn
mười ngày, cảnh này mỗi ngày đều lặp lại.

“Quỷ xấu xí, ai cho phép
ngươi đến? Đền y phục cho ta.” Nói lời này chính là Tôn Thượng Hương
đang đứng trong lương đình chống nạnh.

“Ác nữ tử, đây cũng không
phải nhà của cô, ta muốn tới thì tới. Y phục khó coi như vậy, ngươi cho
rằng ta muốn dẫm lên sao? Bổn công tử tiêu sái anh tuấn, muốn dẫm cũng
phải dẫm của người xinh đẹp.” Cãi lại chính là Bàng Thống đứng ngoài
phong đình ôm tay cười cười.

“Như ngươi cũng dám xưng là
anh tuấn, thật ghê tởm. Vừa đen vừa lùn, như từ rừng chui ra vậy.” Lời
này giống lời nữ hài tử nên nói sao? Ta đứng bên cạnh trợn trắng mắt.

“Ai chà, như ngươi, nào giống tiểu thư, giống ả đàn bà chanh chua bên đường thì có.” Đây là lời nam
nhân nên nói với nữ hài tử sao?

Ta bịt tai: “Tần Dũng chúng
ta đi ăn cơm. Đúng rồi, đừng quên dặn bọn họ chuẩn bị trà, cho hai vị
tráng miệng.” Ta đứng dậy muốn đi.

“Triệu Như, ngươi đứng lại đó cho ta. Trước hết đem gã xấu xí này tống ra ngoài.”

Ta vội đáp lời: “Thượng cô nương (đổi họ), hắn là huynh trưởng của ta, ta không có lá gan phạm thượng.”

Bàng Thống ở bên cạnh hừ hừ:
“Tử Vân, ngươi lại chạy, không giúp ta uống rượu sao? Còn nữa, đưa nàng
vào trong đi, mỗi ngày đều tranh cãi với ta, phiền toái!”

Ta vội vàng nói: “Thất ca, ta không có lá gan này. Thượng cô nương cho dù đánh mắng ta, ta cũng không dám làm gì.”

Bỏ lại hai kẻ đang đấu đá ta
bỏ chạy, phía sau vẫn tiếp tục trận chiến như thường lệ: “Ngươi cút ra
ngoài cho ta.” “Hà hà, Tiểu Lục, mang rượu ngon của công tử nhà ngươi
lấy ra cho ta.” “Chết tên lùn nhà ngươi, ngươi uống chết đi.” “Chỉ uống
đâu chết được.”

Ngồi trong thư phòng của Quách Gia, ta hữu khí vô lực rên hừ hừ. Quách Gia cười: “Lại vì cãi nhau mà chạy ra sao?”

Ta gật đầu: “Chưa từng thấy
qua loại người này, mỗi ngày đều cãi, vừa thấy mặt đã đấu, nhà của đệ so với chỗ sĩ lâm Tương Dương tụ tập, hay ngoài chợ còn náo nhiệt hơn.
Thất ca người lớn như vậy, còn tranh cãi cả ngày với một tiểu cô nương,
không biết xấu hổ.”

Quách Gia cười lớn: “Ngươi không hiểu rồi. Sĩ Nguyên sợ là nghiện rồi, một ngày không đi nháo hắn sẽ khó chịu.”

Ta thở dài: “Hôm qua ta cũng
nói với Thượng Hương rồi, Thất ca ta đến, cô vào nhà trong đi, hoặc
không để ý tới hắn nữa, cứ tranh cãi như vậy, có ý nghĩa sao? Huynh đoán nàng trả lời ta thế nào không? Nàng nói, một mình nàng ở nhà rất nhàm
chán, có người đến cãi cọ mỗi ngày, nàng còn có chút vui vẻ. Hai người
đó quả thực là trời sinh oan gia.”

“Ha ha, ha ha, ta nói này Tử
Vân, ngươi từ đâu kiếm được nữ tử này vậy, rất thú vị. Người nhìn cũng
không tệ, nữ tử phương nam làn da thật đẹp.”

Ta lườm hắn một cái: “Bệnh cũ không đổi. Điểu nhi đều bị huynh làm hư rồi.”

Quách Gia đắc ý: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Thực sắc* chính là bản tính.”


Ta làm bộ chán ghét: “Khổng
thánh hiền nếu biết thánh ngữ của mình bị xuyên tạc thành như vậy, chắc
sẽ đội mồ sống dậy bóp chết huynh.”

Quách Gia cười cười, ngồi xuống cạnh ta: “Hỏi ngươi chuyện đứng đắn đây, cô gái này thật sự là muội muội của ngươi sao?”

Ta gật đầu: “Biểu muội họ xa. Bị người trong nhà làm hư, thích tìm chỗ đi chơi. Tới tìm ta ở sơn
trang, nghe ta muốn về đây nên đòi đi theo. Thật không có cách nào khác. Đợi ở đây xong xuôi, ta sẽ đưa nàng trở về.”

Quách Gia vui vẻ: “Đưa nàng trở về?”

Ta ừ một tiếng: “Rời nhà đi cũng lâu rồi, trưởng bối trong nhà cũng lo lắng.”

Quách Gia đột nhiên nghiêm
túc hỏi ta: “Tử Vân, ta nghiêm túc hỏi ngươi, chuyện của vị Thượng cô
nương này, ngươi có thể làm chủ không?”

Ta nháy mắt mấy cái: “Tam ca, huynh có ý gì?”

Quách Gia vui cười hớn hở
nói: “Ta nói ngươi đừng giật mình. Sĩ Nguyên nhìn trúng nàng rồi, muốn
lấy nàng làm chính thất phu nhân.”

Ta đứng bật dậy: “Nhìn trúng
nàng? Điểu nhi lên cơn điên gì vậy? Chẳng lẽ mỗi ngày hắn tìm tới nhà ta cãi nhau, là nhìn trúng Thượng Hương sao? Nói đùa gì vậy.”

Quách Gia nghiêm túc nói:
“Không đùa đâu. Có câu không phải oan gia không gặp nhau, Sĩ Nguyên hôm
trước tới tìm ta, bảo ta tìm ngươi chứng thực một chút, nếu Thượng cô
nương thật sự là muội muội của ngươi, hắn muốn để đại ca thay hắn tới
cửa cầu hôn.”

“Không thể được.” Ta lập tức
từ chối: “Hắn và Thượng Hương không hợp, hai người gặp mặt là cãi nhau,
có thể ở chung mới là lạ. Với lại, với lại, Thương Hương sẽ phải về
phương nam, không ở lại được.”

“Sao ngươi từ chối mau như
vậy? Tử Vân, Sĩ Nguyên thật sự thích Thượng Hương, Thượng Hương gả cho
Sĩ Nguyên, cũng rất phù hợp.”

“Ta nói không được là không được, thế này là thế quái nào?” Ta nhất quyết không buông.

“Ngươi làm sao vậy? Không
phải ngươi rất quan tâm tới hôn sự của huynh trưởng sao? Trước mắt Sĩ
Nguyên chưa có chính thất. Thượng Hương nếu là muội muội của ngươi, Sĩ
Nguyên là thất ca của ngươi, ghép thành đôi rất tốt, vì sao ngươi lại
phản đối?”

Ta lắc đầu, rút chân bỏ đi:
“Thượng Hương chỉ tới đây chơi thôi, nàng có người thân của mình, sao có thể cứ vậy định đoạt. Cho dù Thất ca thích nàng thật, sau này tự hắn
tới nhà Thượng Hương mà cầu hôn, ta mặc kệ. Được rồi, Tam ca, huynh đừng nói nữa, việc này không cần thương lượng.”

Ta vô cùng buồn bực trở lại
phủ, Bàng Thống đã về rồi. Tôn Thượng Hương vẫn đang vui vẻ chơi trong
hoa viên. Ta nghĩ một chút, đề nghị với nàng: “Thượng Hương, chúng ta về trước đi! Thuộc hạ của ta gửi thư nói, bọn cướp bị giết sạch rồi, người bị bọn chúng bắt cóc đều được Tào quân đưa về nhà, ta nghĩ Nguyệt cô
nương có khả năng đã về Giang Đông.”

Tôn Thượng Hương ngắm nghía
món đồ chơi nhỏ trong tay, cười cười trả lời ta: “Ta không về, không có
Nguyệt tỉ tỉ, không nhận được tin của nàng ta không đi.”

Ta rên rỉ: “Chẳng lẽ một ngày không tìm được nàng, cô vẫn không về sao? Cô nương tốt, Lão phu nhân
chắc chắn rất lo lắng, chúng ta về trước được không?”

Tôn Thượng Hương không nói
chuyện, vẫn đùa nghịch với món đồ trong tay. Ta thở dài, xoay người muốn trở về phòng, phía sau truyền đến tiếng nàng nói: “Thất, Thất ca ngươi
uống rượu say.”

Ta không quay đầu lại: “Hắn lúc nào cũng uống say. Chỉ đáng tiếc rượu ngon của ta.”

“Có điều, có điều hôm nay hắn uống rượu say.”

“Ngày nào hắn chẳng say.” Ta bĩu môi.

“Có điều, có điều hắn uống
rượu say rồi, nói muốn kết hôn với ta.” Giọng nói bẽn lẽn truyền tới,
phản ứng đầu tiên của ta là há hốc mồm quay lại nhìn nàng.

Tôn Thượng Hương mặt có chút
hồng, thấy ta sững sờ nhìn nàng, nàng cúi cúi đầu nói tiếp: “Hắn, hắn
nói, muốn lấy ta làm chính thất.”

Ta hoảng hồn: “Đừng đùa. Tiểu tử Bàng Sĩ Nguyên này uống rượu là nói bậy, lúc tỉnh còn nói hươu nói
vượn, huống chi lúc say. Cô ngày nào cũng cãi nhau với hắn, còn không
hiểu sao?”

Tôn Thượng Hương cúi đầu,
thầm thì một câu, ta không nghe rõ, liền an ủi nàng: “Từ mai trở đi, ta
bảo bọn chúng giữ cửa, không cho hắn tới quấy rầy cô nữa.”

Tôn Thượng Hương liếc mắt nhìn ta một cái, rồi lại cúi đầu: “Ta nói, ta nói ta cũng đồng ý.”

Ta nháy mắt mấy cái, không hiểu: “Đồng ý cái gì? Đồng ý cùng ta trở về? Sớm vậy thì tốt rồi.”

Tôn Thượng Hương nóng nảy
giậm chân: “Ngươi, ngươi giả bộ hồ đồ gì thế. Ta nói là, ta nói là ta
cũng đồng ý, đồng ý làm Thất tẩu của ngươi.” Nói xong liền đỏ mặt chạy
về phòng, bỏ lại ta như đầu gỗ đứng sững sờ trong hoa viên.

Lúc ta kịp phản ứng, cả người đã ra một thân mồ hôi lạnh, vội chạy tới phòng, thấy nàng vẫn đang đỏ
mặt ngồi ở bên giường. Ta thở sâu hai lần, mới đi tới bên cạnh nàng:
“Thượng Hương, việc này không phải đùa đâu, cô đừng hù chết ta.”

Tôn Thượng Hương bẽn lẽn một chút, cúi đầu mở miệng nói: “Ta không nói đùa, ta thực sự đồng ý mà.”

Ta biết mình quyết không thể
vội vã, hung hăng cấu véo mình một hồi rồi mới nói: “Cô không phải trời
sinh luôn cãi nhau với Thất ca sao? Sao lại mỗi ngày cãi nhau rồi cãi ra tình cảm thế? Chúng ta chưa nói tới thân phận đặc biệt của cô không thể làm như vậy, như Thất ca, muốn diện mạo không có diện mạo, muốn tài
năng không có tài năng, còn là một kẻ hoa tâm, sắc lang. Hắn tuyệt đối
không xứng với cô, hiểu không?”

Tôn Thượng Hương ngẩng đầu
nhìn ta, trong ánh mắt sáng ngời có sự quật cường: “Hắn là nam nhân, cần gì diện mạo chứ? Với lại, dù hơi xấu, nhưng hắn có tài hoa mà, Kinh
châu đệ nhất tài tử, đâu phải hư danh.”

“Trai tài gái sắc? Cô nương
của ta, chẳng qua đó là người xưa nói bừa thôi. Thượng Hương, cô nghĩ
lại cho kỹ, thân phận của cô, tình cảnh nguy hiểm của cô. Cô là nữ tử,
hôn nhân vốn là đại sự, đừng nói là hôn nhân của cô.”

Tôn Thượng Hương quật cường
nghênh đầu: “Ta biết. Chính vì thế ta mới muốn tự mình làm chủ. Triệu
Như, ngươi cũng từng nói, ý nguyện của nữ nhân mới là quan trọng nhất,
chúng ta không phải công cụ của nam nhân.”

Ta thở dài: “Đúng, ta thừa
nhận ta đã nói phải tôn trọng ý nguyện của các cô. Nhưng mà, có rất
nhiều chuyện không phải nói là được. Ví dụ như lần này, ta không biết Lữ Mông kia là người thế nào, nhưng ta tuyệt đối không thể lấy Nguyệt tỉ
tỉ của cô. Các cô làm việc tùy tiện như vậy, vốn là sai rồi, cô còn tùy

hứng như vậy, sai càng thêm sai. Thượng Hương, nếu như cô là nữ nhi nhà
bình thường, ta vui mừng cho cô và Thất ca còn không kịp, cũng sẽ không
ngăn cản. Nhưng cô không phải, hôn nhân của cô, nhân sinh của cô thuộc
về Tôn gia Giang Đông, thuộc về Ngô hầu phủ, không thể do cô làm chủ.
Biết không?”

Tôn Thượng Hương lắc đầu, gằn từng tiếng: “Ta không biết. Ta chỉ biết, ta có người mình thích thì
phải giữ chặt, không thể bỏ qua; ta chỉ biết, nếu ta trở về, sẽ không
thể quay lại, không thể gả cho người ta yêu mến, ta sẽ trở thành công cụ chính trị trong miệng ngươi. Sớm muộn gì ca ca cũng sẽ làm giống như
với Nguyệt tỉ tỉ, ép gả ta cho một kẻ ta không thương. Cuộc sống như
thế, ta không muốn.”

Ta thở dài: “Nhưng mà, đây
tuyệt đối không phải chuyện cô nói là được, càng không phải chuyện ta có thể làm chủ. Nhân sĩ Giang Đông cũng tuyệt đối không chấp nhận một cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối, mặt mũi của Bá Phù biết để vào đâu.”

“Mặt mũi, mặt mũi, đàn ông các ngươi chỉ biết mặt mũi. Ta mặc kệ, ta muốn gả cho người ta vừa ý.”

Ta lắc đầu cười khổ: “Thượng
Hương, cô không phải luôn nói sẽ gả cho một nhân vật anh hùng sao? Thất
ca có chỗ nào giống anh hùng chứ? Cẩu hùng thì đúng hơn. Thượng Hương,
cô xem, Bá Phù anh tuấn như vậy, Công Cẩn tiêu sái như vậy, tuấn kiệt
Giang Đông đều mười phần anh khí. Thất ca so với họ, có khác gì gà mái
đâu, không, còn xấu hơn. Nếu cô thật sự gả cho hắn, mọi người đều sẽ
cười cô. Một cô nương được chiều chuộng như cô, có thể chịu được sao?”

Tôn Thượng Hương liếc mắt
nhìn ta, hừ hai câu: “Hắn so với các ngươi còn mạnh hơn, các ngươi chẳng qua chỉ đẹp vẻ ngoài, bên trong không dùng được. Đương nhiên, ca ca ta
và Công Cẩn ca ca vẫn mạnh hơn một chút.”

“Chỉ mạnh hơn một chút?” Ta
khoa trương kêu lên: “Cô nương, chúng ta đừng nói đùa nữa, được không?
Thuộc hạ của ta truyền tin tới, bọn họ đã tìm được đội quân tiêu diệt
bọn thổ phỉ kia rồi, rất nhanh sẽ có được tung tích Nguyệt cô nương. Đến lúc đó chúng ta sẽ đi.”

Tôn Thượng Hương quay đầu
không nhìn ta: “Tìm được cũng tốt, ngươi đón Nguyệt tỉ tỉ về, nàng gả
cho ngươi, ta gả cho Thất ca ngươi, chúng ta ở cùng một chỗ, không rời
nhau nữa.”

Ta ngã, thế mà nàng cũng nghĩ ra được: “Bỏ đi, ta không cãi với cô nữa, dù sao ta không dám làm gì
cô.” Đứng dậy bỏ đi, không bắt được cô, tìm Bàng Thống tính sổ.

Ta chưa kịp ra khỏi cửa, Thái Sử Từ đã tới, vào tới nhà đã cười: “Tử Vân, ta tìm đệ nói chuyện tốt đây.”

“Ngũ Ca, chuyện tốt gì?”

“Sĩ Nguyên nói, hắn……”

Ta vội vàng xua tay: “Đừng
nói nữa, Ngũ Ca, ta biết huynh muốn nói gì, chuyện này không được, ta
quyết không đáp ứng. Hắn tìm ai tới nói cũng vô dụng. Ta đang muốn đi
nói cho hắn biết, nếu Ngũ ca đã đến, huynh đi nói đi, hai ngày nữa ta
đưa Thượng Hương cô nương về phương nam, huynh bảo hắn tìm người khác mà cãi nhau!”

Thái Sử Từ sửng sốt: “Đệ làm sao thê? Đây là chuyện tốt, Sĩ Nguyên thật sự thích Thượng Hương.”

“Bất kể là thật hay không, ta nói không được là không được. Việc này không thể thương lượng.” Bỏ lại
Thái Sử Từ, ta chạy biến như làn khói.

Từ hôm đó trở đi, mỗi ngày ta đều khuyên bảo Tôn Thượng Hương, nhưng không có chút tác dụng nào.
Chẳng biết làm sao, ta đành dặn Tần Dũng, tăng thêm nhân số, mau chóng
tìm tung tích Tôn Nguyệt, nếu thật sự không tìm được thì bịa ra một lời
nói dối, kiếm một thi thể, lừa Tôn Thượng Hương rời khỏi Nghiệp thành.
Bên này vừa dặn dò, bên kia Quách Gia, Thái Sử Từ, Cam Ninh thay nhau
tới tìm ta nói hộ Bàng Thống, ta không chịu nổi phiền phức, bắt đầu
tránh né, mắt không thấy tâm không phiền, đến lúc đó người đi rồi, cái
gì cũng không có. Đợi sau này trở về giải thích sau, bọn họ cũng sẽ
không trách ta. Bây giờ nói, chỉ khiến mọi người thêm phiền phức.

Hôm nay, ta trốn tới nhà Hứa
Chử, lấy cớ cùng hắn nói chuyện huấn luyện quân đội. Mới tới hơn một
canh giờ, Thái Sử Từ đã chạy tới: “Ôi, Tử Vân ở đây à? Đúng lúc ta muốn
tìm đệ. Thế này nhé, đệ đừng đi đâu, ta nói chút chuyện với Trọng Khang
đã, rồi chúng ta cùng về.” Hắn đã nói vậy, ta đang định bỏ về, đành ở
lại chờ.

Hắn xong việc rất nhanh, lập tức chạy ra kéo ta đi: “Thật sự tìm đệ có chuyện đây. Có người đang chờ gặp đệ.”

“Gặp ta? Ai vậy?”

“Đi theo ta là được, đừng nói nhảm nữa.” Hắn không buông tay, ta chỉ đành theo hắn lên xe ngựa.

Mạc danh kỳ diệu bị Thái Sử
Từ đưa tới tửu lâu, ngẩng đầu nhìn, thấy Quách Gia đứng bên cửa sổ nhìn
ta cười, không nén được thở dài: “Ngũ ca, huynh lúc nào thì bị Tam ca
làm hư vậy? Muốn đệ mời cơm thì cứ nói, thần thần bí bí.”

Thái Sử Từ đột nhiên cười:
“Thật sự bị Tam ca nói trúng rồi, biết ngay ngươi sẽ nói thế. Yên tâm,
hôm nay không cần đệ bỏ tiền, có người muốn mời đệ, chúng ta tới tiếp
khách thôi.”

“Ồ, có chuyện tốt như vậy sao? Ai mời vậy? Muốn mời đệ, lại bảo huynh dẫn đến là sao? Kỳ quái.”

Thái Sử Từ không nói gì, chỉ
ra hiệu mời, ta nhún vai, bước vào cạm bẫy của bọn họ. Nói là cạm bẫy
một chút cũng không sai, vừa bước vào phòng, đã thấy Bàng Thống mang
theo vẻ mặt nịnh nọt tươi cười chào đón, ta sợ tới mức xoay người muốn
chạy, đáng tiếc phía sau có hai đại thần trấn giữ, ta đành ngoan ngoãn
trở vào: “Ngũ ca, Lục ca, hai người làm gì vậy, nối giáo cho giặc.”

Quách Gia vui vẻ hơn hở lại
gần, túm ta ngồi xuống ghế: “Ngồi xuống. Hôm nay không có sự cho phép
của chúng ta, đệ đừng hòng chạy.”

Ta muốn khóc: “Tam ca, các
huynh đừng ép ta được không? Đây không phải chuyện ta có thể làm chủ.
Với lại, Sĩ Nguyên và Hương nhi hoàn toàn không xứng đôi. Thất ca, quay
đầu là bờ, ta tìm cho huynh một tuyệt thế mỹ nữ được không?”

Bàng Thống ở bên cạnh đeo lên vẻ mặt khổ sở, nghe ta nói vậy liền lắc đầu: “Không cần. Từ lúc thấy
Hương nhi, những nữ nhân khác ta đều không nhìn nổi nữa. Tử Vân tốt, đệ
đệ tốt, đệ thành toàn cho ta đi!”

Giọng điệu lấy lòng này của
hắn khiến ta cả người phát run. Nhìn ánh mắt chờ đợi của các huynh
trưởng, ta trong miệng đắng ngắt, đây là sao, xui xẻo tới tận cùng rồi.
Nghĩ một hồi, ta vẫn lắc đầu: “Thất ca, không phải đệ đệ ta không thành
toàn cho huynh, việc này ta thật sự không làm chủ được. Thượng Hương cô
nương không phải muội muội ruột của ta, ta không có quyền quyết định
chung thân đại sự của nàng.”

Bàng Thống rất nghiêm túc nói với ta: “Tử Vân, chúng ta không phải muốn để ngươi làm chủ. Hương nhi

nói, chuyện của nàng do nàng làm chủ. Chúng ta chỉ cần sự đồng ý của
ngươi là được.”

Ta trợn mắt, hai người thật
thích nhau sao? Tính tình Tôn Thượng Hương ta hiểu rất rõ, một khi nàng
đã hạ quyết tâm, sẽ rất liều lĩnh. Nhưng mà, chuyện này không phải do
nàng có thể làm chủ, trong chuyện này quan hệ lợi hại rất trọng đại.

Cam Ninh bước lại nói: “Lão
Bát, không biết ngươi có chuyện gì, liên tục nói không được. Sĩ Nguyên
là thật lòng thích Thượng Hương cô nương, theo hắn nói, Thượng Hương cô
nương cũng thích hắn. Hai người bọn họ như vậy, đệ có gì mà không đồng
ý? Thật sự là lo vớ lo vẩn. Hay là đệ muốn dùng việc này để chỉnh Sĩ
Nguyên sao?”

Thái Sử Từ tiếp tục giữ ở
cửa, cười cười nói: “Sĩ Nguyên đã nói, nếu lấy được Thượng Hương cô
nương, cả đời này hắn chỉ cần có vậy. Lãng tử quay đầu, cũng coi như đệ
làm một chuyện tốt, cứu nhiều cô nương khác!”

Hắn vừa nói xong, mọi người
đều cười, chỉ có ta vẫn mang vẻ mặt đau khổ. Bàng Sĩ Nguyên ngươi mà lấy Tôn Thượng Hương, mới biết thế nào là khổ, còn có gan đi tìm cô nương
khác, tên ta liền viết ngược lại.

Thấy ta không nói gì, Quách
Gia ở bên cạnh khuyên ta: “Tử Vân, chúng ta biết đệ lo lắng cho Sĩ
Nguyên và Thượng Hương cô nương, nhưng bọn họ thật sự yêu thương nhau.
Tục ngữ nói đúng, đánh là thương, mắng là yêu. Nếu vậy, tội gì ngươi làm người ác? Phá một tòa miếu, cũng không phá chuyện cưới xin, đệ thích
làm người tốt, sao lần này lại ngốc vậy? Hay là, đệ thật muốn đùa cợt Sĩ Nguyên? Đệ xem, Sĩ Nguyên hôm nay đặc biệt mời đệ, hạ mình cầu khẩn đệ, thế cũng đủ rồi!”

Ta trợn trắng mắt: “Tam ca,
ta là người lấy hạnh phúc của huynh trưởng ra giỡn chơi sao? Có một số
việc, thật sự không đơn giản như vậy. Bỏ đi, các huynh đừng ép đệ, để đệ trở về hỏi Thượng Hương một chút. Chỉ với lời của Thất ca, đệ không tin được.”

Lời vừa thốt ra, khuôn mặt
Bàng Thống phóng đại trước mắt ta: “Vậy, nếu Thượng Hương chính miệng
đồng ý gả cho ta, đệ sẽ không ngăn cản nữa. Đệ thề đi!”

Ta lắc đầu: “Thất ca, chuyện này, ta còn không đáng tin hay sao?” Thề? Ngốc mới thề.

Bàng Thống mặt mày hớn hở:
“Ta biết lão Bát là người tốt, sẽ thành toàn cho ca ca ta. Hảo đệ đệ, đệ thành toàn cho ta, ca ca sẽ báo đáp cho đệ!”

Được, báo đáp ta, ngươi chờ
khóc đi! Trước tiên trở về đả thông ý nghĩ của Tôn Thượng Hương, sau đó
nghĩ cách đối phó đám người này. Ta còn chưa mở miệng nói về, Quách Gia
đã kéo Bàng Thống đứng lên: “Đệ hài lòng chưa? Còn không mau đi trả
tiền. Đồ ta cũng đã bảo bọn chúng chuẩn bị xong, thời gian không còn
nhiều, phải đi thôi.”

Ta vẻ mặt nghi ngờ, đám người kia chơi trò gì vậy? Cam Ninh cười cười, túm lấy ta nói: “Tử Vân đi
nào, đi chúc mừng hỉ sự!”

Ta giật mình, ngồi xuống nói: “Các huynh làm trò gì vậy? Ta còn chưa đồng ý, hỉ cái gì mà hỉ?”

Mọi người nhìn ta cười lớn,
Thái Sử Từ cười cười kéo ta đứng lên: “Không phải chúc mừng Sĩ Nguyên,
có chúc cũng không đơn giản như vậy. Chúng ta đi chúc mừng Thanh An
tướng quân. Lần này huynh ấy từ Liêu Tây trở về, lập công không nói, còn mang về một phu nhân rất xinh đẹp.”

“Cao Thanh An? A, vậy nên đi.”

Cam Ninh chỉ chỉ Bàng Thống
đang trả tiền nói: “Tam ca nói, dù sao Sĩ Nguyên có chuyện cầu đệ, để
hắn tiêu pha nhiều một chút. Chúng ta đặt chỗ này một bàn tiệc để chúc
mừng Thanh An tướng quân. Đại ca, Nhị ca đã chờ ở đó.”

“Được. Ý, Tứ ca đâu? Lần này về không thấy huynh ấy.”

Quách Gia vừa đi vừa nói
chuyện: “Đi Trường An rồi. Chủ công bảo hắn làm đại diện nghênh đón Mã
Đằng. Chung Do ở đó làm rất phô trương, chỗ chủ công cũng phải ra vẻ một chút.”

“Mã Đằng? Hắn đồng ý gia nhập rồi sao? Là một mình hay cả nhà? Quân đội thì sao?”

Quách Gia lắc đầu: “Nghe nói
là cả nhà. Quân đội thì không biết, chủ công hình như chưa quyết định.
Lương châu vẫn còn Hàn Toại, xung quanh hắn vẫn còn mười thế lực lớn
nhỏ, cộng lại cũng không thể coi thường. Phải có người trông chừng bọn
chúng.”

Ta bĩu môi, không nói gì nữa, theo bọn họ tới nhà Cao Thuận.

Còn chưa vào qua cửa lớn đã
nghe thấy tiếng Điển Vi cười. Ta không ngăn được bĩu môi. Nói thật, đại
ca này tưởng như thô lậu, nhưng nội tâm rất tốt, chưa bao giờ ép buộc
ta, nhưng chuyện gì hắn cũng có phần. Như vừa rồi chẳng hạn, hắn không
tới tửu lâu, nhưng ta chạy tới trốn ở chỗ Hứa Chử, chỉ có hắn biết.
Không phải hắn mật báo, Thái Sử Từ sao có thể “đúng lúc” gặp được ta?

Vào tới nhà Cao Thuận, ta
nhanh chóng thay một bộ mặt tươi cười mừng rỡ. Cao Thuận đang cùng Điển
Vi, Trương Liêu khách sáo, thấy chúng ta vào vội ra đón: “Cảm ơn.”

Quách Gia cười nói: “Thanh An còn khách sáo với chúng tôi cái gì? Hỉ sự, cũng nên đến chúc mừng. Tôi
nghe nói, tẩu phu nhân xinh đẹp như hoa, hiền thục ôn lương.”

Cao Thuận cười cười đưa chúng ta vào phòng khách: “Cũng là ông trời cho ta phúc khí.”

Bên này khách sáo, thức ăn ở
tửu lâu cũng đã đưa tới. Cao Thuận vội vàng mời mọi người vào chỗ, lại
đặc biệt nói với ta: “Gần hai năm không gặp, ngươi có khỏe không!”

Ta cười: “Trước mắt rất khỏe. Chúc mừng Cao đại ca.”

Tiệc ăn hết một nửa, mọi
người ồn ào đòi tân nương tử ra gặp khách mời rượu. Cao Thuận cũng cao
hứng, cho người nhà đi mời phu nhân tới, nói đây toàn là huynh đệ, không cần tránh mặt. Chúng ta đều nghển cổ chờ xem mỹ nữ.

Không bao lâu sau, tiếng hoàn bội leng keng, một cô nương thanh tao mỹ lệ bước vào. Nàng ngượng nghịu bước tới bên bàn tiệc nâng rượu mời. Tất cả mọi người đều cười cười nói mấy lời may mắn, ca ngợi, ngoại trừ ta. Không phải ta không tò mò, mà
là trong nháy mắt nàng bước vào, ta đã hôn mê rồi.

Đợi nàng tới chiếu của ta,
nâng chung kính rượu, ngẩng đầu, chung rượu trong tay “đang” một tiếng
rơi trên mặt đất, mặt không còn huyết sắc, lúng túng nửa ngày, cuối cùng che mặt bật khóc, chạy về phía sau hậu đường. Vẻ mặt ta đờ đẫn, ngồi ở
đó không có cảm giác.

Tình huống quỷ dị trước mắt
khiến tất cả mọi người choáng váng, qua một hồi thật lâu, Trương Liêu
chạy tới trước mặt ta: “Tử Vân, rốt cuôc là sao vậy?”

Quách Gia vội vàng cười nói
với Cao Thuận: “Tử Vân bị chúng ta chỉnh đốn một hồi, có chút thất lễ.
Tử Vân, sao ngươi lại đắc tội với tân phu nhân vậy? Hay là nhìn thấy mỹ
nhân mất hồn rồi? Còn không tạ lỗi với Thanh An tướng quân?”

Ta nghiêng ngả đứng lên, sắc
mặt tái nhợt, cả người rét run, cố gắng nặn ra nụ cười mà không nổi,
bước lên vài bước, nhìn Cao Thuận run run nửa ngày vẫn không nói nổi ra
lời.

Thấy ta khác thường như vậy, Cao Thuận cũng kịp phản ứng: “Tử Vân, bị bệnh sao? Hay là…”

Ta lẩm bẩm nói: “Cao đại ca, huynh gặp đại họa rồi.”

Nhìn trước mặt một loạt khuôn mặt phóng đại, ta bùm một phát, ngồi thụp xuống đất, bật khóc. Lần này
khiến mọi người đã hốt hoảng càng thêm giật mình. Quách Gia nghĩ tới sự
khác thường của ta đối với Bàng Thống, hắn cau chặt mày, ngồi đối diện
với ta: “Nói đi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Hung hăng quệt nước mắt, nếu
chuyện đã tới mức này, một mình ta không gánh nổi nữa: “Ta vốn định tự
mình giải quyết chuyện này, nhưng đã tới bước này, đành lôi mọi người
cùng xuống nước vậy.”

Quách Gia đứng dậy đưa tay đỡ ta: “Về nhà từ từ nói. Ta đã cảm thấy không đúng rồi mà.”

Ta đẩy tay hắn ra: “Thanh An
huynh nhất định phải biết chuyện này. Cho dù không có chuyện của chúng
ta, huynh ấy cũng không thể thoát được can hệ.”


Quách Gia im lặng, thở dài
ngồi xuống. Những người khác, bao gồm cả Cao Thuận đều trầm mặc đợi ta
nói ra chuyện kinh thiên. Ta bình ổn lại tâm trạng, nhìn Cao Thuận gằn
từng chữ: “Cao đại ca, phu nhân của huynh họ Tôn tên Nguyệt.”

Cao Thuận vẻ mặt âm trầm: “Nàng nói tên nàng là Thượng Nguyệt Nhi.”

Ta nhìn Bàng Thống sắc mặt
không tốt nói: “Thượng Hương cô nương cũng họ Tôn, tây đầy đủ là Tôn
Nhân, tự là Thượng Hương.”

Bàng Thống “Bùm” một tiếng, cũng ngồi sụp xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

Nếu đã nói ra, ta liền nói
nốt: “Tôn Nguyệt là đường muội của Bá Phù, trong nhà có chút rắc rối, bị Tôn Thượng Hương kéo ra ngoài… giải sầu. Tóm lại, hai vị cô nương này
chạy khỏi Giang Đông, muốn tới Vô Ưu sơn trang của ta, ở Hữu Bắc Bình
gặp phải loạn phỉ. Trong lúc hỗn loạn, hai người thất lạc, Thượng Hương
có chút võ nghệ bảo vệ mình nên chạy thoát. Nàng không tìm được Nguyệt
cô nương, liền tới sơn trang. Nửa tháng sau, ta nhận được tin gấp từ sơn trang, mới từ Kinh châu trở về.”

Cao Thuận ánh mắt đờ đẫn trở
về chỗ ngồi, các huynh trưởng dùng ánh mắt đồng tình, bất đắc dĩ, kinh
ngạc nhìn hắn và Bàng Thống. Một hồi lâu sau, Quách Gia hét lên với ta:
“Chuyện lớn như vậy, ngươi lại gạt mọi người? Cái gì mà biểu muội bà con xa, cái gì mà tính tình không tốt, ngươi, ngươi không để đám huynh
trưởng chúng ta trong mắt sao?”

Thái Sử Từ lại gần kéo ta,
nhìn Quách Gia nói: “Không trách Tử Vân được, hắn không muốn chúng ta để tâm. Hắn đã nói nhiều lần, không cho Sĩ Nguyên và Thượng Hương kết
giao, là chúng ta hiểu nhầm hắn.”

Ta ôm đầu nói: “Nếu không
phải Tôn Thượng Hương kiên trì đợi tung tích Nguyệt cô nương mới chịu
đi, ta đã sớm đuổi người về Giang Đông rồi. Ta thật sự không muốn kéo
các huynh vào, dù sao thân phận nàng quá đặc biệt, ta phải đảm bảo cho
an toàn của nàng. Vừa rồi ta còn quyết định, nói dối Tôn Nguyệt xuất
hiện ở Kinh châu, lừa nàng đi, nhưng hiện tại, ta thật không biết nên
làm gì bây giờ.”

Cao Thuận đứng ngây nửa ngày, lúc này mới nói ra lời nói: “Tôn Nguyệt, Thượng Nguyệt. Chẳng thể trách ban đầu nàng không đồng ý.”

Ta trừng mắt, người ta không
đồng ý, ngươi lại ép người ta. Nhưng mà, oán trách muốn thốt ra lại thu
về, chuyện này cũng không thể trách hắn. Chúng ta cứ đần người như
vậymột lúc lâu, Trương Liêu mới nói: “Nhưng bây giờ người đã là phu nhân của Cao Thanh An, việc này làm thế nào?”

Quách Gia đã hồi phục tinh
thần, nhìn ánh mắt vắng vẻ của Bàng Thống nói: “Theo Tử Vân nói, trước
hết lừa Tôn Thượng Hương trở về rồi tính tiếp. Còn nữa, đưa Tôn Thượng
Hương đi rồi, Thanh An phải bẩm báo chuyện này với chủ công, tuy rằng
Tôn Nguyệt là đường muội của Tôn Sách, cũng không thể gạt người. Về phần Tôn Nguyệt, cũng dễ thôi, dù sao người ngoài đều biết Thanh An là ân
nhân cứu mạng của nàng, nàng gả cho ân nhân là chuyện thiên kinh địa
nghĩa. Bản thân nàng không để lộ ra thân phận, người Giang Đông cũng
không thể nói chúng ta không phải.”

Ta rên rỉ: “Nhưng mà, ta vẫn
phải nói chân tướng với Tôn Thượng Hương, dù sao Tôn Nguyệt không bị
nguy hiểm tới tính mạng, nàng có thể trở về. Tránh ngày sau nàng trách
ta lừa nàng, tính tình của nàng ta chịu cũng đủ rồi.”

Quách Gia lắc đầu: “Chuyện này, chỉ cần đệ đảm bảo nàng sau khi nghe chuyện sẽ trở về, vậy cứ theo ý đệ.”

Điển Vi lại gần hỏi: “Vậy các ngươi chuẩn bị gạt chủ công chuyện Tôn Thượng Hương?”

Quách Gia nghĩ: “Không, sẽ
nói cho chủ công biết, nhưng sau khi đưa người đi mới nói. Ta nghĩ, chủ
công cũng có thể hiểu chúng ta dụng tâm lương khổ.”

Ta cười khổ: “Đại ca, Thượng
Hương chính là em ruột Bá Phù, nếu chủ công có ý tưởng gì với nàng,
chẳng hạn như bắt người làm con tin, ta có lỗi với Bá Phù không nói,
theo tính của Bá Phù, rất có thể sẽ phát binh…”

Quách Gia ngắt lời ta: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Chủ công còn biết rõ lợi hại trong chuyện này hơn
chúng ta. Ta không nói ngay cho chủ công, bởi vì chủ công không biết tốt hơn. Nếu Tôn Thượng Hương và Tôn Nguyệt gặp nguy hiểm ở chỗ chúng ta,
chủ công căn bản không biết, Giang Đông nếu thật muốn so đo, chúng ta có thể nói lý.”

Mặt ta nóng lên, sao ta lại
không nghĩ tới chuyện này: “Tam ca nói rất đúng, là ta nghĩ không chu
đáo. Lần này ta về sẽ thuyết phục Tôn Thượng Hương đi. Cao đại ca, huynh cũng vào an ủi Tôn Nguyệt đi! Nếu nàng muốn đi, huynh…Ôi.”

Sau đó, Thái Sử Từ cùng Cam
Ninh đưa Bàng Thống thống khổ vạn phần tiễn về nhà, ta cũng mang vẻ mặt
đau khổ trở về. Về tới nhà, ta nói với Tôn Thượng Hương đã tìm được Tôn
Nguyệt, nàng vui vẻ nhảy dựng lên. Nhưng nghe Tôn Nguyệt đã trở thành
Cao phu nhân, sắc mặt cũng biến đổi, liền tới nhà Cao Thuận. Tỷ muội bọn họ ở trong nhà tâm sự, ta ở ngoài vội vã muốn chết, Cao Thuận ở cạnh
ta, thần sắc không còn thống khổ như vừa rồi.

Nhìn biểu tình nghi ngờ của ta, Cao Thuận cười nói: “Nguyệt nhi không đi, nàng là phu nhân của ta.”

Ta cười khổ, đây là chuyện
trong dự đoán: “Cao đại ca, huynh thế nào lại cứu được Nguyệt cô nương
rồi khiến nàng gả cho huynh?”

Cao Thuận nghĩ một chút rồi
cười: “Phải cảm ơn Hề Tập, người này là thân tín của Viên Hi, quân ta
tiến đến Yên Kinh, hắn tập hợp Viên quân ở Hữu Bắc Bình thừa cơ hành
động, Nguyệt nhi là bị hắp cướp.”

“Ồ,Hề Tậpchính là đầu mục bọn cướp phỉ sao. Bọn chúng muốn bắc thượng về với chủ?”

“Đúng vậy. Ta dẫn quân về trước, trên đường gặp phải liền giết. Nguyệt nhi bị lôi theo hắn, được ta cứu.”

“Đơn giản như vậy? Cao đại ca, huynh đúng là quý chữ như vàng.” Ta thở dài. Cao Thuận cười mà không nói.

Hai tỉ muội này gặp nhau lúc
ban ngày, tới tối ta mới tới đón, các nàng vẫn không muốn xa nhau. Về
tới nhà, Tôn Thượng Hương mới kể lại cho ta tường tận chuyện Tôn Nguyệt
được cứu. Thật sự phải cảm tạ Viên Hy đã chết. Người này có chút khôn
vặt, văn võ không bằng Viên Đàm, được sủng ái không bằng Viên Thượng,
cho nên không hề có hứng thú tranh giành quyền thừa kế, lúc đi U châu
lại để vợ lại nhà, biểu thị mình không hề có ý tranh đấu cùng huynh đệ.
Nghiệp thành bị phá, Viên Đàm bị giết, Viên Thượng chạy trốn tới Yên
Kinh, nhưng Tào quân cũng đuổi theo mà tới. Viên Hy biết mình không có
khả năng chống cự, dứt khoát không chống cự nữa, thuyết phục Viên Thượng chạy tới Liêu Tây, muốn mượn Ô Hoàn để giữ mạng. Viên Thượng cùng Đạp
Đốn không chịu được yên tĩnh, liên tục phát động tấn công U châu, muốn
đoạt lại đất đai, hành vi này hoàn toàn chọc giận Tào quân, rốt cục nhận lấy họa sát thân.

Hề Tập đã ở bên Viên Hy mười
năm, là tùy tùng từ nhỏ, đối với chủ tử trung thành không có hai lòng.
Cho nên, sau khi Viên Hy chạy, hắn tập hợp những người trung thành với
Viên gia lại, chiếm cứ khu rừng bên ngoài Hữu Bắc Bình, Tào quân vài lần tiêu diệt hắn đều trốn được. Lần này Tào quân đồng loạt phát binh đánh
Liêu Tây, Hề Tậpmuốn về với chủ, bởi vậy huyết tẩy thôn trang lôi theo
một phần dân chúng bắc thượng. Vẻ đẹp và khí chất cao quý của Tôn Nguyệt bị hắn vừa liếc mắt đã hợp ý, biết Viên gia huynh đệ đều là sắc quỷ,
mắng nhiếc đám thuộc hạ muốn động thủ, mang theo nàng bắc thượng, muốn
hiến cho chủ tử. Cũng khổ cho hắn có ý nghĩ này, mới giúp Tôn Nguyệt
tránh được bi kịch tự sát để khỏi chịu nhục.

Tào Tháo sau khi giết Đạp Đốn đánh bại liên quân ở tái ngoại, chiếm được Liễu thành, đại quân phải
chờ Tào Tháo sắp xếp xong công việc ở Liêu Tây, Cao Thuận vâng mệnh đưa
Hãm Trận doanh về trước, trên đường đi gặp Hề Tập, tất nhiên một tên
cũng không để lại. Giữa loạn quân chém giết, vận mệnh một nữ tử yếu
nhược như Tôn Nguyệt có thể đoán được. Theo Tôn Nguyệt nói, lúc nàng tìm cơ hội chạy trốn, mắt thấy cây đại đao sắp chém xuống đầu mình, được
Cao Thuận cứu. Bất kể sự thật thế nào, tóm lại chính là chuyện xưa anh
hùng cứu mỹ nhân.

Cao Thuận vừa nhìn đã thích
Tôn Nguyệt, biết nàng không phải nữ tử nhà bình thường, liền đích thân
hỏi thăm. Đại danh Cao Thuận ở Giang Đông đến trẻ con còn sợ, huống chi
là Tôn Nguyệt? Sao dám nói thân phận của mình, đành lừa hắn nói mình họ
Thượng, bị tặc tử bắt cóc, đã mất người nhà. Cao Thuận coi trọng nàng,
lập tức quyết định đem nữ tử “bơ vơ” này về Nghiệp thành, nói năng nhẹ
nhàng, đối đãi rất tốt với Tôn Nguyệt. Tôn Nguyệt ban đầu không muốn,
sau đó thấy Cao Thuận cũng không phải ác ma trong truyền thuyết, ngược
lại là một quân tử ôn tồn lễ độ (ta vô cùng hoài nghi), lâu dần nghĩ
việc đã đến nước này, cũng khó về nhà, liền ngượng nghịu đồng ý. Đương
nhiên, Tôn Thượng Hương đối với chuyện này không hài lòng lắm, nàng hung hãn nhìn ta nói: “Nguyệt tỉ tỉ là bị ngươi hại khổ.” Ta chỉ biết cười
khổ không thể nói.

Chú thích:

* Thực sắc: ý nói chuyện ăn uống và mê sắc đẹp là bản tính của con người.



DMCA.com Protection Status