Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 126: Kế hoạch



Tào Tháo thấy ta cười trộm rất tò mò: “Ngươi cười cái gì? Có phải lại nghĩ
ra trò quỷ quái gì không? Hay là nghĩ làm thế nào lợi dụng lời hứa của
ta đi bắt ai về?” Ta cười lớn: “Chủ công ơi, sao ngài hiểu thần như vậy
chứ? Thần muốn mời ngài giúp một việc, trêu đùa một người, một con chim
con có tài kinh bang tế thế.” Tào Tháo lập tức có hứng thú: “Đúng là
muốn trêu người ta sao? Ai vậy? Có tài kinh bang tế thế, người này không phải Tứ ca Từ Nguyên Trực của ngươi chứ? Hắn có vẻ thành thật hơn Phụng Hiếu nhiều. Xem ra hành trình của ngươi lần này ở Tương Dương có đại
thu hoạch rồi.”

Ta cười ồ lên: “Tứ ca thành thật? Ngài
thấy hắn hiện giờ thành thật vậy thôi, lúc hắn làm kiếm khách giết
người, ở đâu mà thành thật? Còn nữa, lúc hắn quyết đấu với kẻ địch, ngài sẽ biết hắn thành thật ở chỗ nào, ha ha, không đùa chết đối phương mới
lạ.” Tào Tháo cũng cười: “Ngươi nói không sai. Ngươi biết hắn đề xuất
với ta chuyện gì không? Lấy số lượng dân cư và thu hoạch điền canh để
sát hạch quan viên các nơi, thành căn cứ bổ nhiệm và miễn nhiệm các quan viên. Chiêu này quá tuyệt đi, ngươi và Văn Nhược đều không nghĩ ra.
Theo đề nghị của hắn, nông dân bỏ trốn sẽ giảm bớt, ruộng đồng cũng được khai khẩn hết mức, thuế má thu vào càng ổn định và tăng thêm.”

Ta thèm vào, Tứ ca này quá độc ác, đời sống hiện giờ còn chưa ổn định, cứ
như vậy sẽ khiến chế độ bảo giáp bị biến chất: “Như vậy sao được? Chủ
công thấy ý kiến đó hay sao? Nếu thật sự dùng tiêu chuẩn này sát hạch
quan viên, bọn họ sẽ dùng mọi thủ đoạn buộc dân chúng khai khẩn đồng
ruộng, thậm chí lợi dụng chế độ bảo giáp bức bách dân chúng, con số nhận được hoàn toàn không chuẩn xác chưa nói, còn có thể khiến dân chúng oán than dậy đất. Loại phương pháp này trong ngắn hạn có thể tăng thu lương thực và thuế, nhưng thực tế gây hậu quả rất nghiêm trọng. Lúc trước
Thương Ưởng tiến hành chế độ bảo giáp như vậy khiến dân chúng phản ứng
không tốt, mới khiến bản thân lâm vào kết cục thê thảm.”

Tào Tháo cười cười: “Xem ra, ngươi cũng chưa hiểu rõ Tứ của ngươi lắm. Hắn
đã đưa ra một loạt các biện pháp, ví dụ phân phối bình quân ruộng đất
theo đầu người, nộp thuế theo đất ruộng vân vân, bảo giáp kia của ngươi
có thể không cần thực hiện nữa.” Phân phối ruộng theo bình quân đầu
người, sẽ không xảy ra chênh lệch bất công nữa, thu thuế theo đất ruộng, người mới người cũ sẽ không khác nhau nữa, nông phu không trốn đi, bảo
giáp đích thực là vô dụng. Có điều: “Chế độ bảo giáp đúng là đã quá hạn, nhưng nó vẫn có thể dùng để quản lý nguồn mộ binh, giống như thần thực
hiện ở Thọ Quang vậy. Nếu Tứ ca muốn đưa ra biện pháp tốt hơn, vậy chủ
công có thể tiến hành thay đổi đồn điền chế và bảo giáp chế. Những
chuyện này thần không lo được. Thần muốn mấy ngày nữa sẽ bắc thượng,
trận đại chiến giữa chúng ta và Viên Thiệu không thể trì hoãn nữa, thần
muốn đưa Thư tiên sinh về, ngài nói xem được không?”

Tào Tháo gật đầu: “Không sai, chuyện này nên nghĩ lại. Như vậy đi, ta bảo
Văn Nhược và Nguyên Trực tới Thọ Quang xem xét, ở đây có bọn họ là đủ
rồi. Hai ngày nữa ta sẽ triệu tập mọi người, ngươi cùng đám Văn Nhược
trao đổi cho kỹ cách làm của ngươi ở Thọ Quang. Còn nữa, năm nay tiền
thu về hơi thiếu, chỉ sợ nhiều chuyện không thể làm đúng dự định. Trận

này với Bản Sơ muốn đánh được, ta phải bảo bọn họ chuẩn bị thật đầy đủ,
nếu có thể, ta muốn lấy Lê Dương trước, như vậy có cơ sở để công kích
Nghiệp thành, tránh chôn chân ở bên này Hoàng Hà, muốn làm gì cũng bất
tiện.”

Ta cười cười: “Chủ công rất tham vọng nhé, muốn
một trận ăn sạch Viên gia sao? Chỉ sợ trong thời gian ngắn không làm
được đâu. Lần này nếu chủ công thắng nhẹ nhàng, tốt nhất cho Tang Bá
tướng quân đi lấy Thanh châu luôn, chặt đứt đường lui của Viên Đàm,
không cho hắn trở về. Viên Thiệu mà chết, hắn là kẻ có năng lực tranh
chấp với chủ công nhất. Chủ công, trận này thần không tham dự. Thần
quyết định đi tìm Trương Yến, thần muốn ẩn thân trong quân của hắn, dùng người của hắn chiếm lấy Tịnh châu.”

Tào Tháo a một
tiếng: “Ngươi muốn đích thân đi Tịnh châu? Quân của Trương Yến vốn là
tàn quân Hoàng Cân, trình độ tác chiến chỉ sợ không phải đối thủ của
Tịnh châu. Ngươi phải biết chứ, kỵ binh Tịnh châu rất có năng lực. Không được, ngươi đi như vậy rất đáng lo. Chiến trường không phải chỗ ngươi
làm ăn, cũng không phải ngồi một chỗ nói chuyện mà thắng được.”

Ta thở dài trong bụng, phản ứng này của ông ta ta cũng biết trước: “Chủ
công, ngài lo lắng quá rồi. Thần muốn dẫn Trương Yến đi tấn công Tịnh
châu, điều kiện tiên quyết là chủ công phải lấy được Lê Dương đã. Sức
khỏe của Viên Thiệu đã tới giới hạn, chỉ cần ngài lấy được Lê Dương, hắn không thể sống qua được năm nay. Hắn chết rồi, Nghiệp thành tất loạn,
Cao Can kia chẳng có bản lĩnh gì, không phải là đối thủ của thần, hắn
nhất định không giữ được Tịnh châu. Về sức mạnh của quân đội, thần đã
nhìn thấy quân của Trương Yến, bọn họ dù là dư đảng của Hoàng Cân quân,
có điều Trương Yến cũng có chút bản lĩnh, quân của hắn có thể huấn luyện được, mà năng lực huấn luyện của thần chủ công biết rõ mà.”

Tào Tháo lắc đầu: “Tuy vậy ta vẫn không yên lòng. Trên chiến trường đao
thương không có mắt, quá nguy hiểm. Ngươi đơn thân độc mã, lại không thể ra ngoài sáng, không thể quyết định mọi chuyện. Để chúng ta nghĩ thêm
rồi nói tiếp.” Ta mỉm cười: “Chủ công, ngài quên sư huynh rồi sao. Còn
nữa, người ở Trường An cũng rất lợi hại, Chung thái phó cũng cần ngài
khai thông một chút. Còn nữa, thần cần một người – Diêm Nhu. Có hắn, mấy tộc người Khương và Tiên Ti có thể để ta sử dụng, Cao Can không có
ngoại viện, Trường An ngăn hắn xuôi nam, Diêm Nhu chặn đứng phương bắc,
Tịnh châu bị cô lập còn không phải lấy được dễ như chơi? Cho nên Tử Vân
cũng không phải đơn độc tác chiến. Với lại, Quản Hợi đã ở bên đó, an
toàn của thần không thành vấn đề.”

Tào Tháo cười lắc
đầu: “Vừa nói một chút ngươi lại tùy hứng rồi, lúc nào cũng tự mình tính toán. Chỗ Chung Diêu thì không sao, nhưng Diêm Nhu vẫn là người của

Viên Thiệu, làm sao mà chiếm được? Còn nữa, thân phận của ngươi phải giữ bí mật, chỉ e không có phân lượng gì trước mặt Trương Yến, làm sao phối hợp cùng họ được? Những chuyện này đều phải nghĩ cho rõ ràng. Muốn đi
cũng được, hai ngày nữa ta triệu tập đám Tam ca của ngươi lại cùng nhau
nghiên cứu một chút, phân tích mọi chuyện đã.”

Ta bất
đắc dĩ cười: “Vâng, dù sao những việc này cũng phải chờ sau khi Viên
Thiệu chết mới có thể tiến hành, nghĩ cho kỹ cũng tốt. Diêm Nhu thần
hiểu rất rõ, cũng đã phái người tiếp xúc với hắn, lúc này chủ công chỉ
cần phái người liên hệ với hắn, hứa hẹn chút ân huệ. Sau khi Viên Thiệu
bại vong, hắn có thể sẽ quy thuận chúng ta, đối với việc bình định phía
bắc rất có ích, chưa nói kỵ binh Tiên Ti, Hung Nô dưới tay hắn cũng rất
lợi hại, hắn có thể đem binh tới Tịnh châu, lấy Tịnh châu sẽ dễ hơn
nhiều, nói không chừng còn có thể lấy được cả Lương châu. Thần muốn giới thiệu với chủ công một nhân tài, có ông ta rồi, Liêu Đông không cần lo
lắng nữa.”

“Liêu Đông? Liêu Đông thật quá xa xôi, ngươi
sao lại nghĩ tới nơi đó?” Nhìn ánh mắt hỗn loạn của Tào Tháo, ta cười
đem chuyện Điền Trù kể hết ra: “Chủ công cho rằng Liêu Đông cách chúng
ta rất xa sao? Không, rất gần. Chủ công, ngài không biết quan hệ giữa
thủ lĩnh Đạp Đốn của tộc Ô Hoàn Liêu Đông với Viên gia, hắn có thể coi
là con rể của Viên Thiệu. Người này quan hệ rất tốt với Viên gia, nếu
chưa diệt được hắn, chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn khi đánh U châu, tàn
dư của Viên gia sợ rằng không thể tiêu diệt hết. Chúng ta nhất định phải tiêu diệt Đạp Đốn, còn phải ép buộc các bộ tộc thiểu số ngoại tộc ở
phía nam di dời vào quan nội, mới có thể chấm dứt nạn quấy nhiễu biên
giới Đại Hán suốt mấy trăm năm qua. Mà Điền Trù rất giỏi, người ở Liêu
Đông đều tin phục ông ta. Ông ta cũng căm hận ngoại tộc ngoài quan ngoại quấy nhiễu biên giới, có ông ta trấn thủ Liêu Đông, Diêm Nhu giúp đỡ,
việc giải quyết tộc người du mục phía bắc đơn giản hơn rất nhiều.”

Tào Tháo nghe thấy đau cả đầu: “Tử Vân, ngươi có phải nghĩ quá xa không? Di chuyển tộc du mục? Có thể quản lý được những tộc người du mục đó sao?
Sau khi chúng ta lấy được bốn châu, muốn trấn áp được toàn bộ cũng mất
rất nhiều năm, làm sao còn lo được sự quấy nhiễu của bọn chúng? Quan nội còn chưa yên ổn, nhất thống thiên hạ có thể thực hiện sao? Ngươi nghĩ
thật không thực tế.” Ta cười cười: “Việc của dân du mục đúng là tính hơi xa, nhưng cũng không phải là không thể. Chẳng hạn các tộc Hung Nô rất
mạnh mẽ, có thể diệt thì diệt, có thể thu phục thì thu phục. Những tộc
người khác không mạnh như vậy, thu phục hay tiêu diệt đều không khó.
Đương nhiên cần có thời gian, có điều vấn đề này không làm chậm thời
gian nam tiến của chúng ta được đâu, thần hiện giờ đã chuẩn bị trước,
tới lúc nước chảy thành sông, mọi chuyện đều làm được.” Tào Tháo gật đầu không nói gì nữa.


Ta biết ông ta đã thông suốt, chỉ cần Diêm Nhu chịu đưa quân tới Tịnh châu, ta tuyệt đối đảm bảo thắng được
Cao Can, nhưng mà lúc này ta không nắm được thời gian Diêm Nhu quy
thuận. Có điều, căn cứ hiểu biết của ta với Diêm Nhu, chỉ cần Tào Tháo
nhiệt tình liên hệ với hắn, chuyện quy thuận hoàn toàn có thể xảy ra
trước khi U châu đổi chủ. Thầm nghĩ tới điểm này, ta lại cường điệu với
Tào Tháo: “Chủ công, trong tay Diêm Nhu có mấy vạn kỵ binh, chưa kể
nhiều tộc người đi theo. Có được hắn chẳng khác nào chiếm được hai châu. Chủ công muốn sớm thống nhất phương bắc, thái độ của hắn chính là mấu
chốt. Cho nên chủ công nhất định phải mau chóng phái người bắt liên lạc
với hắn, cho hắn vài lời hứa cũng không quá đáng.”

Tào
Tháo nhận ra ý tứ của ta: “Diêm Nhu này lợi hại như thế sao? Lúc trước
nghe nói Công Tôn Toản bại bởi tay hắn, ta còn không tin, ngươi tôn sùng hắn như vậy, có thể thấy không tầm thường. Được, ta lập tức phái người
liên hệ với hắn, hy vọng hắn như ngươi suy nghĩ, có thể quy thuận ta. Tử Vân, nếu như thế, trước khi chưa có được câu trả lời của Diêm Nhu, ta
không cho ngươi đi Tịnh châu.” Ta lắc đầu: “Chủ công, đây là hai việc
khác nhau. Một khi ngài lấy được Lê Dương, thần lập tức sẽ tới chỗ
Trương Yến. Thần biết ngài lo cho thần, có điều ngài cũng biết, thần
không làm chuyện gì không chắc chắn, an toàn của thần ngài không cần
phải lo.”

Tào Tháo nhướng mày muốn nói, ta vội đổi đề
tài: “Được rồi, chuyện này nói tuy vội, nhưng thời gian còn dài, kế
hoạch còn biến hóa, ngài đừng quan tâm quá. Đúng rồi, vừa rồi thần định
nói cái gì nhỉ?” Tào Tháo nhìn ta không biết làm sao đành lắc đầu: “Thật sự không nói lại ngươi. Ngươi mới nói cái gì sao? Đúng rồi, ngươi muốn
ta phối hợp trêu đùa một người. Hình như là một con chim. Rốt cuộc là ai vậy?”

Ta cười khanh khách: “Một con chim nhỏ.” Nhìn ánh mắt dò hỏi của Tào Tháo, ta hỏi: “Chủ công, Tứ ca có nhắc tới Ngọa
Long, Phượng Sồ với ngài không?” Tào Tháo lắc đầu. Ta cười: “Vị lão sư
kia của Tứ ca, tức là Tư Mã Đức Tháo tiên sinh đức cao vọng trọng thường xuyên nói với người ta: Ngọa Long, Phượng Sồ, có một trong hai, lấy
được thiên hạ. Đây chính là hai thiên tài, có được giống như lấy được
một nửa bộ Luận ngữ vậy.” Tào Tháo mở to mắt, hình ảnh vô cùng đói khát: “Có người như vậy sao? Ở đâu?” Thấy bộ dạng ông ta, ta cười lớn: “Chủ
công chẳng khác gì tám năm trước, vừa nhắc có nhân tài xuất hiện, lại
thế này… Tâm tư quá lớn.” Lại vô câu vô thúc, may mà đem chữ tham lam
đổi thành tâm tư quá lớn.

Tào Tháo cười to: “Ta không
thay đổi, ngươi không phải vẫn tinh quái như vậy sao, thế nào, muốn làm
ta xấu hổ?” Ta cười: “Không có cái gan đó. Ngọa Long, Phượng Sồ chỉ là
ngoại hiệu. Ngọa Long họ kép Gia Cát, tên Lượng, tự Khổng Minh, là nhân
sĩ ở Lang Nha, đời sau của Tư lệ hiệu úy nhà Hán Gia Cát Phong. Thuở nhỏ hắn đã mất cha mẹ, sống nhờ vào thúc phụ Gia Cát Huyền, Huyền là thái
thú Dự Chương dưới quyền Viên Thiệu, là bạn cố tri với Kinh châu mục Lưu Biểu, năm đó lúc chủ công thảo phạt Đào Khiêm tại Từ châu, Huyền đem
theo huynh đệ tới nương nhờ Lưu Biểu. Sau khi Huyền chết, Gia Cát Lượng
cùng với đệ đệ của hắn ở nhà làm ruộng. Gia Cát Lượng ở Kinh châu, cùng
Thạch Quảng Nguyên người Dĩnh Xuyên, Tứ ca, Mạnh Công Uy người Nhữ Nam
đều giao du với nhau, Tư Mã tiên sinh từng nói, ba người bọn họ đều là
tinh anh, mà của Gia Cát Lượng là một kỳ tài. Bản thân Gia Cát Lượng
cũng tự sánh mình với Quản Trọng, Nhạc Nghị. Tư Mã tiên sinh còn nói,

hai người này còn chưa đủ, trí lực của Gia Cát có thể sánh với Khương Tử Nha trợ Chu, Trương Lương phò Hán.”

Tào Tháo nghe được
hít một hơi khí lạnh hỏi: “Trên thế gian lại còn người như vậy sao? Tử
Vân, ta có được không?” Ta cười lạnh: “Không thể.” Tào Tháo cố chống đỡ: “Vì sao? Chẳng lẽ hắn đã theo Lưu Biểu?” Ta oán hận nhìn ông ta: “Chủ
công, cuộc chiến ở Từ châu thê thảm như vậy, cho dù chủ công lúc ấy
không hạ lệnh tàn sát dân chúng trong thành, nhưng lúc đó kỷ luật quân
Thanh châu rất kém, lúc ngài thảo phạt Từ châu lần thứ hai, bọn họ giết
cũng rất nhiều người. Cả nhà Gia Cát Lượng bỏ Từ châu chạy tới Kinh
châu, ký ức về cuộc chiến Từ châu vẫn luôn tươi mới, làm sao có thể phò
tá cho chủ công? Đây là lý do thứ nhất. Thứ hai, Gia Cát Lượng là người
có tham vọng rất lớn, dưới trướng chủ công nhân tài đông đúc, hắn tuyệt
đối không đến, bởi hắn muốn mình là duy nhất, nhìn hắn tự so sánh bản
thân thì biết. Quản Trọng, Nhạc Nghị chính là họ nói một chủ không nói
hai, quốc quân đối với bọn họ đều nói gì nghe nấy, quốc gia đại sự đều
ủy thác cho họ. Chủ công, ngài có thể dựa hoàn toàn vào một người, vì
hắn mà vứt bỏ tất cả những người còn lại không?” Tào Tháo trầm mặc không nói, nghĩ đến việc ở Từ châu cũng có ý hối hận.

Ta thở
dài nói tiếp: “Phượng Sồ họ Bàng tên Thống, tự Sĩ Nguyên, là nhân sĩ
Tương Dương, cháu của danh sĩ Tương Dương Bàng Đức Công. Bàng Đức Công
này cũng xem như là một lão sư của Tứ ca. Bàng Sĩ Nguyên thuở nhỏ chậm
chạp, ít người biết tài của hắn. Một lần Thống tới gặp Tư Mã Huy, Tư Mã
Huy đang hái dâu trên cây, Thống ngồi dưới tàng cây, cùng nói chuyện từ
ngày tới đêm. Bởi vậy, Tư Mã Huy cảm thấy rất kỳ lạ, mới biết hắn tài ba hơn người, coi Thống là người đứng đầu Kinh châu sĩ lâm. Con người Bàng Thống bướng bỉnh cứng đầu, thích chơi đùa trong nhân gian. Người đời
thường trông mặt mà bắt hình dong, thấy người xấu xí thì xem thường,
Thống rất ghét cách nghĩ này, bình thường luôn cố tình bỡn cợt hoặc
khiến mình trở nên lôi thôi, thật sự tâm lý khá trẻ con, lại rất buồn
cười. Tài học của người này ngang ngửa với Gia Cát Khổng Minh, lại nhìn
người rất chuẩn, con người tuy cuồng ngạo, đối với chuyện gì cũng nhìn
rõ mấu chốt, thật sự là nhân tài khó có được. Nhược điểm lớn nhất của
hắn là mê rượu. Vì rượu ngon có thể bôn ba lao khổ, cũng là người kỳ
quái.”

Tào Tháo từ chỗ Gia Cát Lượng đã trở về: “Người
này cùng Gia Cát Lượng ngang ngửa nhau sao? Phượng Sồ? Ta có thể lấy
được không?” Ta cười: “Tử Vân nói con chim nhỏ kia chính là hắn. Phượng
Sồ, một con phượng chưa trưởng thành, không phải là con chim nhỏ sao?”
Tào Tháo lắc đầu cười: “Nói một đại nhân vật thành chim con, cũng chỉ có ngươi thôi. Đúng rồi, ngươi muốn ta phối hợp thế nào để trêu hắn?” Ta
cười âm hiểm, đem chuyện đụng phải Bàng Thống ở Lư Giang cho tới Tương
Dương kể ra một lần: “Cho nên, thần khẳng định hắn sẽ tới đây. Đến lúc
đó, thần cần chủ công phối hợp thế này thế này, sao phải sợ hắn không
cắn câu? Có hắn, thêm cả Tứ ca, danh sĩ Kinh châu sau này sẽ ủng hộ chủ
công.” Tào Tháo cũng hắc hắc nở nụ cười: “Không lấy được Ngọa Long, lấy
được con chim nhỏ cũng tốt, có quái tài của ngươi rồi, ta ai cũng không
sợ.” Ta không nói gì.



DMCA.com Protection Status