Dịch: Bụt Thánh Thiện
Hai chân thon dài đang quỳ gối trên mặt đất trơn trợt, xiềng xích đang khóa chặt mắt cá chân của cô ta. Dáng người lồi lõm quyến rũ ẩn sau chiếc áo ngủ đơn bạc, chỗ hở chỗ kín, dường như đang cố ý khơi gợi hành vi phạm tội của người nhìn.
Thông thường, những cô gái có dáng người bốc lửa như thế sẽ mắc điểm trừ ở gương mặt, do phẫu thuật thẫm mỹ, hoặc trang điểm... nhưng cô gái này lại có gương mặt xinh đẹp hết cả phần thiên hạ.
Cô ấy và tôi đối mặt nhìn nhau, ai ai cũng đều cảm thấy nét phức tạp trong ánh mắt người còn lại.
Đó là cảm xúc bất ngờ, vui vẻ, lại có ngượng ngùng, lo lắng, tựa như để tôi trông thấy bộ dáng sa sút như thế này đúng là một nỗi nhục to bằng trời của cô ta.
"Giang Phi?" Phản xạ của tôi đơn giản hơn cô ta nhiều: "Đừng kích động, anh đến cứu em."
Dù đến phút cuối, tôi chẳng biết mình có cứu nỗi hay không, nhưng trên đạo nghĩa, tôi nên giả vờ là mình vì cô ta mới rơi vào tình huống chết chóc này.
Làm như thế, chẳng phải vì để cô ta cảm động, mà dể biện bạch cho mình một lý do xác đáng khi xuất hiện nơi đây.
"Anh đến vì em ư?" Giang Phi lặp lại từng chữ, vẻ ngoài bình tĩnh nhưng sóng dâng cuồn cuộn trong lòng. Vốn dĩ nghĩ rằng mình đã rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng, chẳng ngờ tình hình xoay chuyển, một sự bất ngờ hạnh phúc lại hiện ra ngay trước mắt thế này.
Trong lòng cảm động, nhưng cô ta vẫn giả vờ làm ra vẻ: "Có phải ba em cho anh rất nhiều tiền không? Em nghe chị dâu nói, tiệm anh bên ngoài là bán đồ chơi người lớn, nhưng thực tế là nhận giải quyết các vụ ủy thác."
Từ nhỏ, cô nàng này ngậm chìa khóa vàng mà lớn lên, đối với ai cũng ra dáng hất hàm sai khiến. Từ đó, cô ta đã sớm hình thành thói quen nói chuyện trịch thượng. Dù lưu lạc đến hoàn cảnh này, cái tính cách cứng đầu, hỏng bét kia cũng khó mà thay đổi trong một sớm, một chiều.
"GIang Phi, em có biết là cái tính tình này của em khiến người khác cực kỳ khó chịu hay không?" Tôi mỉm cười, nhìn Giang Phi như một nàng phượng hoàng rơi rụng. Cô ấy đường đường là con gái của chủ tịch nhà họ Giang, là viên ngọc quý trên tay tập đoàn bất động sản Giang Cẩm. Thế mà lúc này, cô ta phải quỳ trên nền đất lạnh lẽo, dơ bẩn, cứng rắn, tựa như một nàng yêu tinh bị mất hết pháp lực, mặc cho người người xâu xé.
"Anh đừng có cười chê em, tính tình em thế nào, em tự biết!" Giang Phi vẫn có mạnh miệng, nhưng trong lòng lại khó chịu vô cùng: "Mình đang làm gì thế này? Anh ấy trải qua trăm cay nghìn đắng, chẳng màng sinh tử để đến cứu mình nhưng mình không dám nói ra hai chữ cám ơn nữa. Anh ấy có giận mình không nhĩ? Chẳng lẽ trong mắt anh ấy, mình là một người con gái xấu xa như vậy sao?"
"Anh không hề chê cười em. Thật ra, tính tình gàn bướng của em chính là một loại thuốc phiện cực nghiện đối với những tên tội phạm có tâm lý tự sướng, đam mê hành hạ người khác. Hơn nữa, em xinh đẹp như vậy, theo anh đoán, em chính là món đồ chơi hoàn mỹ nhất trong lòng hung thủ."
Tôi cũng chẳng tiến gần đến Giang Phi, mà ngồi ở một bên rãnh nước. Lòng bàn tay tôi bị đứt, rỉ sét và nước dơ đều hòa vào trong vết thương.
Tôi dùng tay tách vết thương, muốn đẩy máu tràn ra, nhưng chẳng có mấy hiệu quả.
"Anh bị thương à?" Ánh mắt của Giang Phi soi rõ sự lo lắng. Đây quả thật là một biểu cảm tự nhiên, không hề giả tạo, thậm chí cả bản thân cô ta cũng không chú ý là bản thân đang lo lắng cho tôi: "Anh... anh đến đây."
Giang Phi khó khăn xê dịch, vẫy tay về hướng tôi. Do bị xích sắt khóa chặt, nên phạm vi di động của cô ấy bị hạn chế. Tôi chẳng biết cô ấy định làm gì, ai ngờ cô nàng dùng hai tay nắm lấy vạt áo ngủ, xé mạnh một cái, giật đứt một mảnh vải từ chiếc áo ngủ hàng hiệi đắc tiền.
Cô ấy dùng một tay che lại chiếc bụng thon chẳng chút mỡ thừa kia, tay còn lại đưa về phía tôi: "Anh băng bó đi."
Tôi có thể nhìn ra được, đây là một hành động đầy thiện chí của Giang Phi.
Tôi bèn đứng dậy, tiến đến. Nhưng ngay khi tôi bước qua rãnh nước, cô ta lại giật mình hết lên một tiếng, khiến tôi sợ sệt ngồi xổm xuống, nín thở lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Một lát sau, tôi không nghe tiếng bước chân vang lên mới thở phào nhẹ nhõm, bèn cau may, hỏi: "Em định làm gì thế?"
"Anh..." Cô ấy cắn môi, xoay mặt đi chỗ khác: "Quần anh đâu?"
Bị cô ấy nhắc nhở, tôi mới vỡ lẽ, rồi lúng túng. Cánh tay vừa đưa ra cũng đứng khựng giữa chừng, rút về cũng kỳ, mà tiến đến cũng ngượng.
"Em giữ mảnh vải ở đó đi. Vết thương của anh nhiễm rỉ sắt rồi, tạm thời không thể băng bó." Tôi trả lời một cách trịnh trọng, rồi ngồi xuống tại chỗ.
Tôi nhét quần mình trong túi ni lon, trong khi một lát phải lần mò đến phòng của hung thu nữa, nên không thể mặc vào lúc này.
Vừa bắt đầu, tôi cũng không để ý, nhưng sau khi nghe Giang Phi nhắc nhở, tôi cảm thấy hơi lạnh.
"Được rồi, nãy giờ do anh khó chịu. Giờ anh có vài câu hỏi muốn hỏi em, em phải nói thật cho anh biết." Sắc mặt Giang Phi ửng hồng. Tôi cũng không rõ cô nàng này đang suy nghĩ cái gì vì tơ hồng nhân duyên ảnh hưởng. Vì thế, tôi bèn vào ngay chủ đề chính.
"Ừa... anh hỏi đi."
"Lúc em bị bắt cóc, có thấy mặt của hung thủ hay không? Hoặc là, bất cứ đặc điểm nào của kẻ đó? Dù là dáng người, hay cách ăn mặt... Em nói càng tỉ mỉ càng tốt." Tôi đầy một bụng mong ngóng, nhưng câu trả lời của Giang Phi lại xối một gáu nước lạnh vào mặt tôi.
"Em hông biết gì hết. Vốn đang ở nhà, xong em cảm thấy buồn ngủ dữ lắm. Tới khi mở mắt, em thấy mình đang ở đây."
"Nếu thế, em đang ở nhà, bỗng mất đi ý thức, phải không?" Tôi vuốt cằm, tỏ vẻ khó hiểu: "Trước khi em hôn mê, em có uống cái gì, hay uống thuốc ngủ gì không?"
Giang Phi lắc đầu: "Không, em không có."
Khi cô ấy mất tích, tôi bị cảnh sát Trần bắt vào hiện trường. Lúc đó, tôi cũng quan sát qua, cửa sổ hoàn hảo, không hề bị nạy. Hơn nữa, Trần Kiến Quốc bảo rằng, Giang Phi tự mình đi ra ngoài, chẳng hề bị ai bắt đi cả.
"Loại trừ khả năng người quen ra tay, thường ngày, em có hay bị mộng du không?"
"Chưa hề luôn anh! Hôm đó, em bị mất ngủ, nên thức khuya lắm." Cô nàng lén lút nhìn tôi, vì đối tượng khiến cô ta mất ngủ đang ngồi cách cô ta vài mét cơ mà. Tuy rằng lúc này đang trong hoàn cảnh sinh tử, nhưng chẳng hiểu sao trái tim cô ấy lại cảm thấy bối rối.
"Thế thì ngộ thật." Giang Phi chẳng cần phải nói dối, trừ khi đây là trò đùa mà cô ấy tự biên tự diễn. Tôi vẫn không cam lòng: "Trước khi cơn buồn ngủ ập đến, có chuyện gì bất thường xảy ra không em? Em đừng vội trả lời, nghĩ cho kỹ, đừng bỏ sót bất cứ chi tiết nào."
Giang Phi dùng hai tay chống cằm, suy nghĩ. Nói thật, khoảnh khắc khi cô bé này suy tư vô cùng duyên dáng: "Đêm đó, em ngủ không được, bèn đứng dậy mở cửa sổ, vốn định hưởng thụ hơi mát của làn gió đêm. Đúng rồi, em nghe tiếng Công Chúa tru thảm một tiếng. Khi đó em nửa tỉnh nửa mê, không biết có đúng vậy không nữa."
"Chó Dobermann là giống chó quý, luôn ngoan ngoãn nghe lời bên cạnh chủ nhân. Chỉ khi nó gặp kẻ lạ, mới bộc lộ bản tính hung dữ." Tôi trầm tư trong im lặng.
Đêm Giang Phi mất tích, tôi đang ở bệnh viện theo đuổi dấu vết của Hàng đầu sư. Nhưng mà, cuối cùng đối phương lại mất tích về phía Nam.
"Đi dọc con đường về hướng Nam, mình tìm được khá nhiều xác khô của động vật. Biệt thự của Giang Phi cũng ở hướng Nam. Có lẽ nào chó của cô ấy bị Hàng đầu sư giết? Biểu hiện hoảng hốt của Giang Phi na ná giống với tình trạng của Tưởng Thi Hàm trước khi qua đời, dạng như bị ai đó điều khiển tâm trí, trong trạng thái mộng du, đi thực hiện hành động nằm ngoài ước muốn của bản thân." Đáng tiếc thay, tôi không được gặp xác của con Dobermann kia, không thì có thể xác nhận thân phận của người bắt cóc ngay lúc này rồi.
"Hàng đầu sư trốn về hướng Nam. Biệt thự của Giang Phi cũng ở hướng Nam. Chủ nhiệm Lý gọi một cuộc điện thoại giữa khuya, có nhắc đến bệnh viện tâm thần Hận Sơn cũng ở hướng Nam. Ba người này có dính liếu gì với nhau không nhĩ?"
Mối dây thừng một dài, một ngắn từng buộc chặt hai tay của tôi chính là mối buộc "trói cọp già" hay dùng để khống chế người bị bệnh tâm thần. Vết cắt ngón tay đứt rời cho thấy người cắt có thủ pháp dùng dao rất chuyên nghiệp. Tất cả những đặc điểm này đang ám chỉ một điều gì đó.
Tôi chậm rãi sắp xếp tất cả lại với nhau. Trông bề ngoài, những thứ ấy đều đến từ những cá nhân và sự kiện rời rạc, thật ra bên trong đang có một sợi dây vô hình nào đó xẽ ngang.
"Em bị giam cầm ở đây... tầm một ngày một đêm đi. Bọn chúng có hành hạ gì em không?" Tôi quan sát Giang Phi, thật ra cũng đoán sơ ra được đáp án. Hình ảnh của cô nàng này chỉ rõ một bộ dáng bị ngược đãi nha.
"Không có đâu anh. Khi em tỉnh là thấy mình bị trói rồi, chưa từng thấy ai khác cả, Nếu anh không tới, thậm chí em chẳng biết mình đã ở đây bao lâu." Giang Phi đổi tư thế ngồi cho thoải mái. Một nửa thân thể của cô nàng đang ngồi xổm trên mặt đất.
"Hung thủ có đưa cơm, nước gì cho em không? Em có nghe thấy bọn chúng trò chuyện với nhau không?"
"Có đưa cơm hai lần, nhét qua cái khe dưới cửa đó. Nhưng mà em không có ăn."
Theo tiêu chuẩn của đại tiểu thư nhà họ Giang, thực phẩm mà hung thủ mang đến, phỏng chừng còn không ngon bằng đồ ăn của thú cưng ở nhà.
Giang Phi lấy hai cái bánh bao từ trong người cô nàng ra, đưa cho tôi. Tôi với tay lấy, đưa lên mũi ngửi một cái, nhận ra đây là một loại thực phẩm thông thường.
"Về âm thanh, ngoại trừ mấy tiếng la hét thảm thiết, dường như em còn nghe thấy tiếng khóc của một người phụ nữ. Giọng khóc đó rất thương tâm, rất kỳ lạ, em khó mà miêu tả, chờ một lát nhiều khi anh cũng nghe thấy hà."
"Tiếng khóc à?" Thằng nhóc sát vách cũng nghe ra âm thanh tương tự. Như vậy là, trong mấy căn phòng tiếp theo, thế nào cũng có một người phụ nữ đang bị giam.
"Em cất hai cái bánh bao này cẩn thận, nhưng cố gắng đừng có ăn. Coi chừng hung thủ bỏ thuốc độc trong đó." Tôi bước qua rãnh nước, nhìn về hướng Giang Phi. Bắp chân của cô ấy bị xiềng xích in hằn một quầng tím ngắt, có chỗ bị rách cả da.
Tôi ngồi xổm xuống, nâng chân của cô nàng lên: "Em đau không?"
Giang Phi cắn môi, gật đầu.