Vừa nghe câu mở màn của Đỗ Dự, tim tôi đập loạn nhịp cả lên: “Gã ấy có tội! Trong trường hợp này, cả hai suy đoán của mình đều sai lầm hết rồi.
Hạ Trì không phải là kẻ chủ mưu, chỉ là thay thế một người chơi nào đó.
Ngoài ra, Đỗ Dự không phải là kẻ giấu mặt thứ mười hai, mà là một người chơi mặc định."
Từng dòng suy nghĩ quay cuồng trong đầu tôi.
Bề ngoài, tôi giả vờ lắng nghe lời thú tội của Đỗ Dự một cách cẩn thận.
Trên thực tế, tôi bắt đầu suy nghĩ lại từng câu chuyện của mỗi một người tham gia trò chơi ở đây: "Mình có bỏ sót một manh mối nào không nhỉ?"
Trên ghế điện, Đỗ Dự vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh và giữ giọng nói đều đều:” Tôi tên là Đỗ Dự, làm nghề luật sư.
Trước đây, tôi công tác ở nước ngoài, gần đây có việc mới bay về nước.
Không giống như các anh là giết hoặc tra tấn một ai đó, tôi hiếm khi làm những việc tầm thường như thế.
Người thông minh sẽ không cần phải phạm tội để đạt được mục đích của bản thân.
Tôi xuất cảnh cách đây 5 năm.
Vì mưu sinh, tôi cung cấp dịch vụ trợ giúp pháp lý cho các hiệp hội lớn của Trung Quốc với tư cách là một luật sư.
Tôi rất giỏi trong việc biện hộ vô tội cho rất nhiều người tại Chinatown.
Trong 5 năm qua, bằng cách đổi trắng thay đen mà tôi đã trợ giúp rất nhiều tên khốn nạn thoát khỏi tội danh của chúng.
Tuy đây là hành vi trái với lương tâm và gây ra ảnh hưởng sâu sắc hơn nhiều so với việc giết người, nhưng tôi không nghĩ là mình có tội và tin rằng chẳng có ai đủ khả năng phán xét được tôi.
Suy cho cùng, đây chỉ là cách để tôi tồn tại giữa dòng đời.
Được rồi, thế là đủ cho phần bối cảnh về câu chuyện của tôi.
Từ lúc này, tôi sẽ kể cho mọi người nghe về bí mật sâu kín nhất trong lòng mình.
Không ai muốn phải tha hương cầu thực và giúp đỡ những tên khốn nạn độc ác đó cả, và tôi cũng không ngoại lệ.
Tôi đột ngột xuất cảnh vào 5 năm trước cũng vì bất đắc dĩ mà thôi.
Mọi chuyện phải bắt đầu từ 8 năm trước.
Lúc đó, tôi vừa hoàn thành xong hai văn bằng thạc sĩ gồm chuyên ngành Luật và chuyên ngành Tâm lý Tội phạm.
Tiếp theo, tôi nhận việc tại một công ty luật.
“
Vì để khẳng định tên tuổi một cách nhanh chóng, hợp đồng bào chữa đầu tiên của tôi là một bản án cực kỳ khó giải quyết.
Thật ra, toàn bộ vụ án cũng không phức tạp cho lắm.
Nạn nhân là con gái của nguyên đơn.
Cô ấy làm việc trong một quán karaoke.
Sau giờ ra ca, cô ấy đã bị một đám cậu ấm lôi kéo ra ngoài đi nhậu tăng hai.
Ngày hôm sau, một cư dân nào đó trong thành phố phát hiện ra xác cô ấy trong một hồ nước.
Không có bằng chứng rõ ràng để chứng minh ai là kẻ sát nhân.
Nói chính xác hơn, tất cả những người đi cùng cô gái đêm hôm đó đều bị khép vô diện tình nghi cả.
Kết quả điều tra của cảnh sát rất mơ hồ.
Bản thân tôi tự đi điều tra vụ án, cũng tìm ra bằng chứng quan trọng, để rồi dùng bằng chứng ấy để đối chất tại tòa.
Rốt cuộc, tôi đã thành công trả lại sự trong sạch cho nạn nhân.
Hoàn cảnh gia đình của nạn nhân rất khó khăn.
Họ phải nhận tiền bồi thường xong mới có đủ tiền để trả chi phí kiện tụng cho tôi.
Được cả danh và lợi, tôi cứ tưởng mình đã chính thức có điểm tựa tại nơi đô thành phồn hoa ấy.
Nhưng nào ngờ, công ty luật kia đã sa thải tôi chỉ trong mấy ngày sau đó.
Về phần lý do ư? Họ bảo tôi quá hiếu thắng, không biết giữ gìn mối hòa hảo với đồng nghiệp.
Vì tuổi còn trẻ, tôi đã thẳng thừng bộc lộ tài năng mà không biết khiêm tốn.
Mãi đến sau này tôi mới biết, kẻ bị tôi tống vào tù và lãnh án chung thân kia là một dạng cậu ấm theo diện con ông cháu cha.
Ông nội của nó là thủ trưởng cao cấp trong quân khu, còn bố của nó cũng là một tay tầm cỡ nào đấy.
Khi đó, nguyên nhân chủ yếu mà không có bất cứ một luật sư nào dám tiếp nhận bản ấy là vì, đám cậu ấm phạm tội trong đêm hôm đó đều có gia thế đáng gờm.
Tôi không hối hận dù bịi mất việc, trắng tay thì làm lại từ đầu thôi.
Tôi không tin bọn đó có thể dùng một tay che trời.
Hóa ra, tôi đã sai lầm.
Chỉ trong vài ngày kế tiếp, vợ sắp cưới của tôi đã bị một tên móc túi nào đấy đâm nhiều nhát tại nhà ga, cuối cùng đã tử vong khi đưa đến bệnh viện.
Tên trộm ấy bị cảnh sát bắt tại chỗ, nhưng người yêu của tôi đã vĩnh viễn không thể quay về.
Chuyện này cũng thật kỳ quặc.
Thế là, tôi bèn âm thầm điều tra, để rồi phát hiện tên trộm ấy có hàng tỷ thứ liên quan đến gia đình của tay cậu ấm phạm tội ấy.
Mất khoảng vài tuần, cuối cùng tôi cũng xác định được một chuyện.
Kẻ móc túi đó chính là một cựu chiến binh xuất ngũ; đồng thời, ông nội của tay cậu ấm kia chính là thủ trưởng trực tiếp của gã.
Gã đó đã bị nhiễm AIDS, hiện đang chịu đựng hàng tá biến chứng.
Lý do mà gã đồng ý hành hung là vì bị bệnh viện thông báo bản thân sắp sửa qua đời trong ít lâu nữa thôi.
Cả vụ án này chính là hành vi trả thù của gia đình bề thế ấy về phía tôi đây.
Nếu tôi sử dụng con đường pháp lý để chống lại một gia tộc khổng lồ như vậy, tế thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá cả.
Vì vậy, tôi quyết định sử dụng một phương pháp cực đoan hơn - chính là giết người.
Mất hẳn một năm, tôi đã dành thời gian đó để điều tra về hoàn cảnh gia đình của tay cậu ấm kia, đồng thời nắm rõ tính cách của từng người.
Thằng cậu ấm ấy tên Vương Khoái, bố nó là Vương Cửu Viễn, mẹ là Viên Mai.
Nó còn một thằng em cùng cha khác mẹ đang học trung học cơ sở, tên Vương Hiển.
Nghe đâu, mẹ của Vương Hiển là một người phụ nữ rất dịu dàng.
Sau khi bà ấy sinh Vương Hiển ra thì bị nhà họ Vương gửi cho ít tiền rồi đuổi đi.
Dĩ nhiên, họ giữ lại đứa bé.
Chính vì vậy, cuộc sống của Vương Hiển tại nhà họ Vương rất cơ cực.
Bố không thương, còn mẹ ghẻ lại chướng mắt; chỉ có duy nhất một người bảo mẫu quan tâm nó từng ngày.
Sau khi hiểu rõ tình huống của gia đình đó, tôi đã lập nên một kế hoạch tổng thể để giết người.
Về cơ bản, hành vi giết người không đồng nghĩa với việc anh phải tự mình ra tay.
Kỹ thuật giết người cao siêu nhất không phải là tạo ra quá trình phạm tội hoàn hảo hay khéo léo đến nhường nào, mà là anh có thể sử dụng ám thị tâm lý, khiến đối tượng mà mình muốn giết thực hiện hành vi tự sát.
Điểm đột phá để xử lý cả nhà họ Vương nằm ngay vị trí của Vương Hiển.
Vào thời điểm đó, nó đã đủ tuổi để suy nghĩ bằng lý trí, nhưng chắc chắn là sẽ có đôi lúc hình thành nên những phán đoán chủ quan.
Và vì những yếu tố ấy, đó cũng là quân cờ thích hợp nhất để tôi áp dụng ám thị tâm lý lên người nó.
Thật ra, ám thị không quá bí ẩn như mọi người thường nghĩ.
Chỉ là, loại kỹ thuật này có những rủi ro nhất định.
Do đó, có nhiều người biết đến nó, nhưng chẳng mấy ai áp dụng thành thạo cả.
Trong cuộc sống thường nhật của mọi người, có rất nhiều chi tiết liên quan đến ám thị tâm lý đấy.
Lấy ví dụ đơn giản nhất nhé, các anh thử gom một nhóm trẻ em bị nói lắp (nói cà lăm) từng được bác sĩ xác nhận vào một căn phòng; đồng thời, anh cũng đưa một vài đứa trẻ bình thường không bị nói lắp vào chung căn phòng đó.
Tiếp theo, các anh nói với chúng rằng, chúng đều nói lắp.
Chỉ cần vài ngày thôi, những đứa trẻ bình thường kia đều bắt đầu nói lắp tương tự hết thảy bọn trẻ còn lại.
Đây là chức năng ý thức tự ám thị trong mỗi con người.
Ám thị tâm lý được chia thành hai loại: Ám thị mạnh và Ám thị yếu.
Để đảm bảo an toàn cho bản thân, tôi sử dụng ám thị yếu đối với cậu bé Vương Hiển, vì cách này bí mật hơn, khó bị phát hiện hơn.
Thông qua một App trò chuyện với tư cách là một người lạ bí ẩn, tôi đã nhắn tin làm quen với cậu bé đó.
Trong quá trình tâm sự rồi kết thân dần dần, tôi có thể hiểu được trái tim của nó, đưa ra những lời đề xuất để giúp đỡ nó.
Tất cả những gì mà tôi nói cho nó nghe đều là các câu chuyện tích cực, nâng cao tinh thần, khiến nó vui vẻ và hoạt bát hơn.
Tuy nhiên, trong quá trình trò chuyện, đôi lúc tôi sẽ lơ đãng thêm thắt vào một vài chi tiết bi quan.
Tôi lựa chọn từng chủ đề trò chuyện một cách cẩn thận nhằm khơi gợi sự tò mò của cậu bé, đồng thời còn có tác dụng kép là vô ý đâm nhói thêm vào nỗi đau thiếu vắng tình yêu thương của cha mẹ đang ẩn giấu trong tim nó.
Vương Hiển xem tôi như một cọng rơm cứu mạng, và tất cả những gì mà tôi cần chính là sự tin tưởng của nó.
Kẻ chưa hình thành nên một ý kiến chủ quan vững chắc về thế giới này như Vương Hiển chính là loại người dễ bị lợi dụng và dễ thay đổi nhất.
Tôi bắt đầu gửi cho nó một số bộ phim với nội dung thiên về tính cảm hứng và sự tích cực.
Mọi người không nghe nhầm đâu.
Chẳng phải mấy bộ phim kinh dị hay mấy bài hát rửa tội cầu hồn gì đó là thứ đẩy nó vào bờ vực của sự sụp đổ đâu.
Thay vào đó, tôi đã cho nó xem những bộ phim tích cực, truyền cảm hứng tươi đẹp, không hề mang bất cứ nội dung tiêu cực hay phản cảm nào.
Tất nhiên, những video phim này đều do tôi tự edit.
Một video bình thường có 24 khung hình/giây (fps); và cứ sau mỗi giây, tôi lại thay khung hình cuối cùng bằng hình ảnh thân thể đẫm máu của vợ tôi đầy trước khi qua đời.
Ký ức được ghi vào não bộ bằng mắt và tai, nhưng thị giác của con người có chức năng lưu trữ tạm thời.
Thế nên, dù nó không thể nào bắt kịp được khung hình cuối cùng trong mỗi một giây đó, nội dung của khung hình máu me kia cũng đã bị lưu trữ vào não bộ trong vô thức.
Nếu tôi để Vương Hiển nhận diện hình ảnh của vợ tôi từ những chùm ảnh đầu tiên kể từ lúc gửi video.
Ngay cả khi nó chưa bao giờ gặp vợ tôi trước đây, nó vẫn có thể nhận ra hình ảnh của vợ tôi dựa trên những mảnh vỡ ghi trong tâm trí.
Ngay cả bản thân Vương Hiển cũng không biết nguyên nhân là do đâu.
Bằng vào cách ám thị tâm lý thế này, tôi muốn bồi dưỡng nó thành một người đàn ông có bề ngoài tươi tắn, lạc quan, tự tin nhưng thực chất bên trong nội tâm lại ngập tràn sự yếu đuối và sợ hãi.
Một tháng sau, Vương Hiển chủ động liên lạc với tôi, nói rằng nó thường mơ thấy một người phụ nữ đẫm máu, thậm chí đôi khi sẽ bị ảo giác như thể người phụ nữ kia đang ẩn nấp bên cạnh nó.
Nghe thấy tiếng khóc của cậu bé, tôi biết rằng kế hoạch đã thành công bước đầu.
Tôi không nói cách giải quyết nhưng đưa ra gợi ý để nó tự tìm nguyên nhân.
Đồng thời, tôi vẫn tiếp tục gửi Vương Hiển xem những bộ phim truyền cảm ứng để thư giãn đầu óc, hoặc xúi nó đi tìm bố mẹ để tâm sự.
Tôi biết hoàn cảnh của thằng bé.
Mẹ ruột đã mất tích từ lâu sau khi lấy được tiền.
Người mẹ kế ghét nó ở mọi khía cảnh, thế nên chỉ có ông bố là chỗ dựa cuối cùng mà thôi.
Cơ mà, bố nó lại là người vô cùng bận rộn vì công vụ.
Nó không thể tâm sự với bất kỳ ai, dần dần càng lún sâu vào nỗi sợ hãi vì ám ảnh.
Đúng như tôi dự đoán! Cậu bé bắt đầu tự tìm câu trả lời trên mạng.
Những kẻ được gọi là thần tiên online chết tiệt đó đã trở thành bọn đồng phạm tốt nhất cho tôi.
Chúng bóp méo sự thật và đe dọa cậu bé bằng các câu chuyện mà quỷ.
Điều này càng khiến hành vi ám thị tâm lý của tôi lên nó có hiệu quả hơn.
Nỗi sợ hãi cứ lan tràn.
Đằng sau bề ngoài vui vẻ tỏa nắng của Vương Hiển, trái tim mong manh đầy uẩn khúc của nó gần như không thể chịu đựng nổi nữa."
========
Mời các bạn đón đọc bộ truyện dịch mới theo phong cách Hài - Linh Dị của nhóm dịch Livestream, mang tựa đề Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (được xem là một tác phẩm khác đồng tác giả với bộ Livestream Siêu Kinh Dị) - chất lượng đảm bảo - bản dịch xịn xò - cầu ủng hộ a!!!