Cửa sắt kêu ầm ầm, lực va chạm càng ngày càng mạnh; khung cửa lắc lư, khiến mọi người đều kinh hãi.
“Nhanh lên, tất cả đến giúp một tay đi!” Gã số 9 hô to gọi những người xung quanh bàn tròn, nhưng chỉ có Vương Sư số 1 do dự một chút rồi cũng đứng dậy hợp sức chặn cửa phòng lại.
“Các người đúng là điên rồi! Thằng số 9, mày ngồi xuống ghế điện ngay lập tức đi! Đừng thách thức luật chơi nữa!” Gã Kim Chu Triết số 7 chợt tỏ vẻ nôn nóng dần.
Chỉ mỗi mình tôi nhận ra gã vừa mất đi sự bình tĩnh vốn có từ ban đầu.
“Nếu người thứ 8 thực sự là Hạ Trì, thì khả năng nhìn thấy trước nguy hiểm và mức độ hiểu rõ trò chơi của gã hẳn là hơn mình.
Gã vừa hứa sẽ giúp mình, lúc này lại gọi tên số 9, sô 11 và Đỗ Dự sang bên kia giúp đỡ.
Chắc chắn hành vi này có âm mưu gì đó.” Tôi lạnh lùng quan sát, cũng không quan tâm đến chuyện bất thường nào đang tồn tại bên ngoài cánh cửa kia: “Trong suy nghĩ của Hạ Trì, gã số 9, số 11 và Đỗ Dự là những kẻ uy hiếp đến mình nhiều nhất.
Xem ra, mình phải đặc biệt chú ý đến bọn họ mới được.
“Đừng mở cửa, đừng mở cửa! Chết tiệt!” Gã số 9 đã hối hận khi tủ đựng bát bị đẩy ra.
Vừa lúc, gã tình cờ nghe thấy câu thúc giục của Kim Chu Triết, thế là âm thầm nảy sinh ý định rút lui.
Đúng lúc này, chợt có biến cố xảy ra.
Ngay khi gã số 9 vừa định xoay người quay lại chiếc ghê điện, gã số 8 lập tức tra chìa khóa đa năng vào ổ khóa rồi xoay nhẹ.
Ổ khóa bật mở, kêu một tiếng “lách cách.”
Vòng ổ khóa vừa xoay, toàn bộ cánh cửa dường như bị một cơn sóng lớn ập đến, để rồi mở rộng ra nửa mét.
“Đóng lại nhanh lên!”
Bóng tối lạnh lẽo lùa qua khe cửa, lạnh đến thấu xương, chính tôi ngồi ở vị trí khá xa mà cũng phải rùng mình một cái.
Mấy người đang đứng cạnh cửa sắt vô cùng sợ hãi.
Gã số 6 vốn định chạy đến giúp đỡ, nhưng sau khi vô tình liếc mắt nhìn qua khe cửa sắt, thấy rõ hình ảnh bên ngoài thì hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống sàn phòng ngay lập tức.
Gã nhăn nhó mặt mày, gào to lên: “Không thể nào, cô đã chết rồi mà! Tôi đã cắt cô thành từng mảnh nhỏ cơ mà! Tôi vẫn nhớ rõ từng thao tác lúc ấy, tại sao giờ cô còn có thể đứng ngoài đó vậy?”
Bị tiếng hét của gã làm cho kinh ngạc, mấy người ở cửa cũng sững sờ theo.
Đồng thời, cửa sắt lại mở rộng ra thêm vài centimet.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, gã số 8 đột ngột chộp lấy gã số 9 bằng một tay, trong khi tay còn lại bắt lấy Đỗ Dự, nhưng Đỗ Dự đã né tránh kịp thời vì đề phòng từ lúc đầu.
“Số 8, mày định làm gì?” Số 9 nhận ra biến cố theo quán tính, bèn thét to lên giữa cảm giác sợ hãi cùng cực: “Buông ra! Buông bố mày ra ngay!”
Mặc kệ gã hét, gã số 8 dù chết cũng không buông.
Tên số 9 hốt hoảng tóm chặt lấy khung cửa nhưng bên ngoài cửa lại có một lực hút nào đó đang mạnh mẽ kéo cả người của gã số 8 ra hành lang.
“F^ck! Buông ra!”
Gã số 9 vùng vẫy cánh tay của mình trong tuyệt vọng, nhưng ngón tay của tên số 8 cắm vào da thịt của gã số 9 như một bộ móng vuốt vậy.
Từ ngoài cửa, ai cũng nghe rõ câu nói cuối cùng của tên điên này: “Thật không may, chẳng ngờ tên số 10 lại né tránh kịp.
Còn mày, xuống địa ngục với tao nhé!”
Ngay lúc cánh tay của gã số 9 bị kéo đến tận cửa, tiếp thep là một cảnh tượng vô cùng hãi hùng xuất hiện.
Hàng chục cánh tay phụ nữ mảnh khảnh chằng chịt các vết thương từ từ lòn qua khe cửa, chúng xé nát làn da của gã số 9, bắt đầu lôi kéo từng mảng da thịt của gã, khiến từng dòng máu đen chảy ra ướt đẫm cả một góc sàn phòng.
“Kéo tao vào đi! Cứu tao với!” Một phần hai thân thể gã số 9 đã bị kéo ra khỏi cửa.
Tên này vung vẩy cánh tay một cách tuyệt vọng, cố gắng nắm lấy một thứ gì đó trong vô vọng.
“Cứu mày để bọn tao chết chắc à? Cút đi!” Trong lúc tên số 9 đang giãy dụa tuyệt vọng, gã Vương Sư số 1 còn nhẫn tâm đá mạnh gã kia ra bên ngoài, sau đó dùng thân thể mình tì vào cánh cửa sắt: “Còn ngồi đó xem phim à? Đến giúp tao đóng cửa lại nhanh lên.”
Tên số 6 và tên Điền Đằng số 5 lập tức chạy đến đẩy cửa sắt đóng lại, còn Đỗ Dự số 10 nhanh chóng chạy đến ngồi vào ghế điện.
Tiếng còi vừa dứt, lực đánh vào cánh cổng sắt cũng từ từ yếu đi.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Vương Sư số 1 dựa vào cửa sắt, đặt mông ngồi trên mặt đất: “Ảo diệu vỡi! Có ai kịp nhìn thấy thứ bên ngoài là gì không?”
Gã chỉ thuận miệng hỏi, nhưng lại khiến bầu không khí trong phòng căng thẳng hẳn lên.
“Đừng có im re hết như thế nhé! Cửa mở rộng đến thế, từ góc nhìn của mọi người đều có thể nhìn ra bên ngoài nhé.
Dù sao thì tôi cũng đã kịp thời cứu lấy mọi người, chẳng lẽ chia sẻ cho tôi một tí thông tin cũng không được à?” Vương Sư đứng dậy, rút chiếc chìa khóa hợp kim ra.
“Ánh sáng quá mờ, tôi không nhìn thấy gì cả.”
Kim Chu Triết số 7 là người lên tiếng đầu tiên, và tôi cũng lắc đầu nói rõ: “Anh nên hỏi thằng số 6 ấy.
Ban nãy nó phản ứng dữ dội lắm, chắc chắn đã gặp thứ gì đó quá kỳ lạ.”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào tên số 6, khiến vẻ mặt vốn đã ảm đạm của gã lại càng trở nên xấu xí hơn: “Vừa rồi bên ngoài cửa, tao mơ hồ nhìn thấy Trương Diễm Hà, chính là người nữ công nhân bị tao phân thây đấy.”
“Anh không nhầm chứ? Chẳng lẽ ai đó cố tình hóa trang để đánh lừa anh à?” Ngay sau đó, Kim Chu Triết thắc mắc ngay lập tức.
Tâm lý học luôn bao hàm lấy triết học, nhưng vẫn giữ nền tảng là thực tế.
Khi ai đó nhắc đến chuyện ma quỷ, đối với gã chỉ là chuyện kể hù con nít lúc về đêm mà thôi.
Nếu có nhân quả báo ứng trên đời này, gã cũng sẽ không cần trở thành một bác sĩ tử thần như câu chuyện từng kể.
“Tao rất muốn nói với mày rằng, tao đã nhìn lầm.
Thế nhưng khuôn mặt của Trương Diễm Hà đã khắc sâu vào trong trí nhớ của tao.
Khi tao phân thây cô ấy vào đêm hôm đó, tao đã ghi nhớ sâu sắc từng bộ phận trên cơ thể cô ấy.
Bất kể lúc nào nhớ đến khoảnh khắc đó, tao đều cảm thấy rất sung sướng.
Thế nên, tao chắc chắn bản thân không hề nhìn lầm!”
Vong hồn của người chết đứng bên ngoài cửa, tông cửa phòng rồi cắn nuốt từng người sống đi ra.
“Sám hối? Chuộc tội? Dường như tôi hiểu ý đồ của ván chơi này rồi.” Vương Sư lùi lại vài bước, tránh xa cánh cổng sắt: “Mọi người nói xem, trên đời này thực sự có ma ư?”
“Đây là một mệnh đề sai lầm, không đáng thảo luận.” Kim Chu Triết đứng dậy, đi đến bên cạnh cánh cổng sắt.
Nhìn khung cửa đã biến dạng nghiêm trọng, gã nói: “Cánh cổng sắt này không tồn tại được lâu nữa đâu.
Lần sau, chúng ta không thể để tiếng chuông báo động thúc giục nữa, phải có ý thức tuân thủ luật chơi.
Bằng không, mọi người đều xong đời nếu cánh cửa ấy sập xuống.
Gã và Điền Đằng đẩy tủ đựng bát chặn ngang cửa sắt.
Vết máu cũ trên mặt đất vẫn chưa đọng lại, một lượng máu mới từ bên ngoài chợt chảy vào qua khe cửa; mùi máu tanh nồng kích thích khứu giác của tất cả mọi người ở đây.
“Hành vi của gã số 8 đó rất quái gở.
Dường như gã đó biết mình sắp chết nên mới kéo theo người khác chết cùng”.
Vương Sư số 1 quay lại chỗ ngồi, cau mày nói: “Nếu anh số 10 không né kịp, chắc chắn cũng chết chung luôn rồi.
Gã số 8 này chắc chắn có vấn đề.”
Nói xong, gã ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi.
Người chung quanh bàn tròn đều biết mối quan hệ giữa gã số 8 và tôi không bình thường.
Lúc này, ai ai cũng bắt đầu nảy sinh ác ý: “Này, thằng số 12! Sau khi đứng dậy khỏi ghế điện, thằng số 8 đã thì thầm gì với mày đấy? Bọn bây quen nhau thế nào?”
“Mày là kẻ chủ mưu à? Còn thằng số 8 là đàn em của mày ư? Có phải hai đứa mày hợp tác nhau để chơi bọn tao hay không?”
“Đúng vậy.
Thằng số 8 tám chết rồi! Mày phải chịu trách nhiệm về cái chết của tên số 9!”
Tôi cũng khó mà trả lời câu hỏi của mọi người ở đây.
Dù người thứ 8 có thực sự là Hạ Trì thì tôi cũng chẳng nhớ gì về gã cả.
Tôi đều không rõ mọi chuyện mà gã ấy nói có phải là sự thật hay không.
“Mọi người cũng đã nghe cuộc nói chuyện giữa tôi và người thứ 8.
Tôi bị mất trí nhớ về một quãng thời gian nào đó; thế nên người thứ 8 biết tôi, nhưng tôi không biết anh ta.
Về lời thì thầm cuối cùng mà gã đã nói, thôi thì tôi nói rõ ngay lúc này luôn.” Tôi sẵn giọng, thuật lại y hệt.
“Gã đó dặn dò tôi đề phòng người chơi số 9, số 10 và số 11.
Ba người này cực kỳ nguy hiểm.”
“Gã số 9 đã chết, còn số 10 và 11...” Kim Chu Triết liếc qua liếc lại hai người này liên tục, nhưng không hỏi thêm nữa.
“Có chết thì cũng chết rồi.
Chúng ta nên cảm thấy may mắn vì đã loại bớt hai đối thủ cạnh tranh cùng một lúc.” Vương Sư đứng ra hòa giải: “Giờ tập trung nghe lời sám hối của người số 10 đi.”
Đám đông quay lại bàn tròn, dõi mắt nhìn Đỗ Dự.
Đại sảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh như buổi đầu.
Đội mũ bảo hiểm lên, nụ cười điềm tĩnh trên mặt Đỗ Dự chợt biến mất.
Gã gõ nhẹ một tay vào thành ghế, tay kia chống cằm, không lập tức kể lại câu chuyện về mình như những người khác.
Mọi người nhìn nhau, không biết Đỗ Dự định làm gì.
Tôi cũng tò mò quan sát gã.
Theo phỏng đoán ban đầu của tôi, người gọi cuộc điện thoại của Âm Gian Tú Tràng chính là Hạ Tình Chi, và nhiệm vụ ủy thác chính là tìm ra anh trai của con bé.
Từ đó, kẻ chủ mưu thực sự của trò chơi tử vong này có lẽ chính là Hạ Trì, và người số 12 dư ra chính là Đỗ Dự.
Vốn dĩ, gã không phải là người nằm trong danh sách người chơi dự kiến, nhưng lại tham gia vào trò chơi này vì lời thông báo của tôi.
Nếu Đỗ Dự chưa từng giết người, chứng tỏ gã chính là người dư ra.
Nhưng nếu Đỗ Dự thực sự từng giết người, vậy tình huống xấu nhất đã xảy ra.
Đỗ Dự vốn dĩ đúng là một người chơi trong dự kiến, và lời mời của tôi chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
Sau vài phút chờ đợi, cuối cùng gã Đỗ Dự số 10 mới lên tiếng: “Tôi đã giấu kín chuyện này sâu tận đáy lòng từ nhiều năm nay.
Chẳng hiểu sao mà kẻ chủ mưu lại biết được nhỉ? Tôi đã không để lại bất cứ dấu vết gì trong vụ đó! Đó là một quá trình gây án hoàn mỹ, chắc chắn không bao giờ có ai đủ khả năng phát hiện ra!”
==============
Mời các bạn đón đọc bộ truyện dịch mới theo phong cách Hài - Linh Dị của nhóm dịch Livestream, mang tựa đề Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (được xem là một tác phẩm khác đồng tác giả với bộ Livestream Siêu Kinh Dị) - chất lượng đảm bảo - bản dịch xịn xò - cầu ủng hộ a!!!