“Trước hết, tôi phải ngụy trang cách chết của cô ấy.
Tình trạng ngộ độc thallium rất hiếm thấy và bệnh viện không thể nào xét nghiệm ra tình trạng ngộ độc kim loại nặng ở các cuộc khám sức khỏe định kỳ.
Trong kế hoạch của tôi, vì bệnh viện không thể tầm soát ra tình trạng ngộ độc thallium ấy, tôi sẽ cố tình dẫn dắt cái sao cho cái chết trong tương lai của cô ta sẽ liên quan đến một chứng bệnh di truyền tâm thần nào đó.
Đương nhiên, xác suất này không cao lắm nên tôi phải chuẩn bị thật chu toàn.” Vẻ mặt dưới mũ bảo hiểm của Vương Thạch tỏ vẻ hơi hưng phấn, xem ra câu chuyện của gã đã đến lục cao trào: “Tôi giả vờ cực kỳ nghe lời Bạch Phương Phương.
Trong mắt người ngoài, chúng tôi là một đôi vợ chồng hạnh phúc, chẳng có bất cứ động cơ giết người nào.
Ngược lại, do quá cá tính nên vợ tôi và các giáo viên khác trong trường không hòa hợp nhau cho lắm.Và vì cách dạy khá khắt khe và tính tình cứng nhắc, cô ấy cũng bị khá nhiều học sinh trong trường ghét ngầm.
Do sơ hở trong việc quản lý thuốc thử độc hại tại phòng thí nghiệm trường học, tôi đã cân nhắc đến việc giết người bằng thuốc độc.
Đây là một phương pháp giết người có tỷ lệ an toàn khá cao, không dễ bị phát hiện.
Dù sớm muộn gì cũng khám nghiệm ra loại thuốc độc đó, nhưng điểm mấu chốt để tẩy thoát hiềm nghi nằm ở phương pháp đầu độc.
Nếu muốn âm thầm giết một người, phải hiểu rõ về cô ta.
Tôi đã mất ba tháng để ghi nhớ tất cả những thói quen trong cuộc sống của vợ mình, bao gồm cả chế độ ăn uống, sở thích, nội dung công việc và thậm chí là những gì mà cô ấy đang làm vào mỗi thời điểm xác định trong ngày...!
Sau khi hoàn thành phần chuẩn bị này, tôi bắt đầu tiến hành bước thứ hai trong bản kế hoạch giết vợ này.
Vợ tôi luôn có thói quen uống nước mật ong.
Mỗi sáng sớm, tôi sẽ tự tay pha một ly nước mật ong cho Bạch Phương Phương mang theo đến trường.
Mới đó đã cuối năm, vào thời điểm sắp tốc nghiệp, do làm giáo viên nên cô ấy vô cùng bận bịu.
Thỉnh thoảng, cô ấy mang một số giáo án và hồ sơ công việc về nhà và làm tăng ca đến tận khuya.
Đến lúc này, tôi nhận ra rằng - cơ hội của mình đã đến.
“Cố gắng né tránh những góc quay camera xung quanh thành phố, tôi đã mua hai chiếc cốc uống nước có hình dạng giống hệt nhau từ hai cửa hàng khác nhau.
“Tôi bắt đầu dùng 1 trong 2 chiếc ly mới để pha nước mật ong cho Bạch Phương Phương mang đi mỗi ngày.
Đồng thời, tôi rải một ít muối thallium (i) bromide vào xấp giáo án của cô ấy.
Hóa chất thallium có độc tính rất cao, nếu hít phải hay nuốt vào có thể gây ngộ độc cấp tính.
Phản ứng nghiêm trọng có thể xảy ra trong vòng 3-5 ngày.
Tuy nhiên, độc tính sẽ không xuất hiện ngay nếu chỉ tiếp xúc với da.
Cô ấy có thể bị nôn mửa hoặc tiêu chảy sau mấy tuần nữa.
Sau hai tuần, vợ tôi yếu dần.
Cô ấy bắt đầu rụng tóc, tay chân có cảm giác bỏng rát như bị phỏng.
Tôi tỏ ra lo lắng và đích thân đưa cô ấy đến bệnh viện, nhưng kết quả khám sức khỏe chỉ cho thấy mọi thứ vẫn bình thường.
Ngày hôm sau, tôi bèn lấy chiếc cốc mới có hình dạng tương tự còn lại để pha nước mật ong cho vợ tôi.
Đây là cốc nước mật ong đặc biệt, vì có thêm một liều cao thallium bromide đủ gây chết người!
Tối hôm đó, vợ tôi về nhà với một cốc nước cạn.
Nhìn thần thái đã từng kiêu kỳ của cô ấy, đã từng như một con thiên nga ngày xưa lại trở nên vô cùng phờ phạc mệt mỏi ở thời điểm này, tôi chợt cảm giác lòng mình vô sảng khoái.
Chúng tôi đã cùng làm tình với nhau rất nhiều lần trong đêm đó.
Cô ấy yếu hẳn, run lẩy bẩy; hình ảnh này khiến tôi thật sự phấn khích đến tột độ.
Ngày hôm sau, tôi đổi lại ly uống nước bình thường cho cô ấy mang theo.
Về chiếc ly tẩm độc, tôi đã giấu nó ở nơi mà không ai có thể tìm thấy.
Vào ngày thứ ba sau vụ đầu độc, vợ tôi ngã bất tỉnh tại trường học.
Cú ngã đó đã khiến cô ấy không bao giờ tỉnh lại nữa.
Đầu tiên, tôi vội vã chạy đến bệnh viện, để rồi quan sát cô ấy gần như khỏa thân nằm trên giường bệnh trong phòng ICU, với những chiếc ống cắm đầy cơ thể.
Tôi đã giả vờ đau đớn, đủ để người xung quanh nghĩ rằng tôi thật sự nhức nhối tận trái tim.
Các bác sĩ và y tá bước đến an ủi tôi.
Ngay cả Mộc Tuyết Oánh cũng mủi lòng với tình cảnh này.
Ha ha, em Oánh thực sự là một cô bé tốt bụng mà.
21 ngày sau, cảnh sát xác định vợ tôi chết bởi chất độc thallium; họ chính thức lập án cho vụ mưu sát này.
Họ khám xét nhà tôi nhưng không tìm thấy bất cứ cái gì liên quan đến thuốc thử hóa học cả.
Mãi đến ngày thứ bảy sau khi lập án, có người phát hiện ra chiết xuất thallium bromide trong xấp giáo án của Bạch Phương Phương.
Tất cả những người tiếp xúc với xấp giáo án đó đều bị cảnh sát điều tra, dựa theo thời gian phát bệnh.
Tất nhiên, họ không có bất cứ kết quả hữu ích nào cả vì hung thủ thực sự chính là tôi, là người không thể nào tiếp xúc với xấp giáo án đó trong gian đoạn chất độc phát tán cấp tính!
Đến hiện tại, họ vẫn không biết phương pháp đầu độc của tôi.
Trong mấy năm qua, họ vẫn giữ lại xấp giáo án đó tại Cục vì để che mắt dư luận.
Thật nực cười!””
Nói đến đây, Vương Sư mỉm cười, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều thấy được sự chua xót đằng sau nụ cười ấy: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến, sẽ có một ngày mình lại kể ra những chuyện này.
Đây hẳn là một cơn ác mộng.
Tôi đã gặp phải cảnh này trong mơ rất nhiều lần rồi.”
Gã nhìn vào bàn tròn và từ từ cất giọng: “Sau cái chết của Bạch Phương Phương, tôi và kết hôn với Mộc Tuyết Oánh, nhưng cuộc sống sau hôn nhân thậm chí còn tồi tệ hơn.
Tất nhiên, chúng tôi ly hôn ngay sau đó.
Tôi nghĩ mình không hề có tội, và tôi không biết mình có nên ăn năn hay không.
Có lẽ, tôi đã làm sai một điều gì đó.
Mỗi một người chỉ có một tình yêu định mệnh trong cuộc đời này.
Giết cô ta rồi, tôi đã mất tất cả.”
Trong đại sảnh, không có ai lên tiếng trong một lúc thật lâu.
Sau vài phút nữa, Vương Sư số 1 cố gắng cởi mũ sát ra, đứng dậy khỏi ghế điện.
Gã mặc bộ đồ ngủ, trán đầy mồ hôi, bước đi lảo đảo, như thể những câu nói vừa rồi đã rút hết sức lực của bản thân vậy.
Trở lại chỗ ngồi ở vị trí số 1, Vương Sư nhìn những người khác: “Câu chuyện của tôi đã xong, và tôi không hề nói dối.
Mong mọi người bình chọn cho tôi.”
Từng người trong đại sảnh đều có những biểu hiện khác nhau; tôi cũng đang thầm nghĩ: “Làm cách nào mà những kẻ sát nhân có mặt tại nơi này có thể bị thuyết phục chỉ bằng cách bỏ phiếu bằng miệng, thế thì công chính đâu ra? Không đúng! Kẻ chủ mưu đang ẩn mình trong số 12 người chơi hiện tại với tư cách là người tham gia.
Kẻ đó sẽ không để lại những sai sót rõ ràng như vậy đâu.
Vài phút trôi qua, không ai sẵn lòng bỏ phiếu cho Vương Sư cả.
Bản chất con người là ích kỷ; nhưng xét theo một góc độ nào đó, cũng chẳng trách họ được.
Mỗi người chỉ có quyền vote đúng một lần.
5 người cuối cùng có số vote cao nhất mới có thể nhận được thuốc giải.
Do đó, hành vi dùng quyền vote của mình để vote cho người khác chẳng khác gì tự bóp chết đường sống của chính mình.
Thời gian trôi qua, sắc mặt của Vương Sư càng ngày càng sa sầm lại.
Đến tận 12:30 phút, chuông báo động lại vang lên nhưng chẳng có ai vote cho gã cả.
“Tội nghiệp.” Người đàn ông ngồi ở ghế số 2 mỉm cười với gã số 1.
Kẻ này có nước da ngăm đen nhưng hàm răng lại trắng sáng: “Chuyện mà anh bịa ra không thể khiến chúng tôi cảm động được đâu.”
“Bịa chuyện ư? Tôi nói thật mà.” Vương Sư trừng mắt nhìn gã số 2, đi kèm với một vẻ mặt rất u ám.
Tuy nhiên, gã cũng không nói gì thêm.
Gã số 2 ăn mặc rất đơn giản, trông giống như một dân lao động tự do mới từ dưới quên lên thành phố.
Khi nói chuyện, trông gã rất chân chất, không mang bất cứ nét giả tạo nào cả.
Gã bước đến, ngồi xuống ghế điện rồi đội mũ bảo hiểm lên.
Khi chuông báo ngừng reo, máy chiếu sau ghế điện phát sáng, hiện ra 12 con số trên vách tường tường.
Và ở ngay vị trí số 1, ánh sáng hiển thị một dòng ngắn gọn: Vote = 0.
“Trong đây có camera ư? Làm sao kẻ chủ mưu biết rõ tình hình của chúng ta?” Tôi cúi đầu, âm thầm liếc mắt qua mọi người trong đại sảnh.
Họ không cầm bất cứ thứ gì trông như một cái remote trong tay cả, trong khi biểu hiện của cũng chẳng bất thường gì: “Tạm thời, mình khó mà tìm ra manh mối được.”
Đội mũ lên và chứng kiến Vương Sư an toàn rời khỏi ghế điện, gã số 2 trông có vẻ nhẹ nhõm hẳn đi.
“Chết tiệt, vừa rồi anh đổ lắm mồ hôi thế? Bên trong mũ ướt hết cả rồi.” Gã số 2 mỉm cười với Vương Sư, sau đó liếc nhìn mọi người rồi mới bắt đầu xưng tội.
“Về phần tôi, tôi tên là Phan Thủ Nghiệp, năm nay 26 tuổi.
Tôi theo cậu của mình làm nghề trang trí từ năm 17 tuổi, từng nhận rất nhiều công trình ở khắp mọi nơi.
Tôi vẫn còn trẻ, cần mẫn, chỉ là nói năng hơi vô duyên một chút.
Thành thật mà nói, bọn tôi cũng không có nhiều khúc mắc như vậy.
Về vụ giết người, nguyên nhân của chuyện này xuất phát từ ông cậu của tôi.
4 năm trước, chúng tôi đến Giang Thành.
Cậu tôi coi tôi như con ruột vậy.
Thấy tôi không có chỗ ở, ông ấy còn cho tôi ở ké nhà ông.
Cậu tôi làm thợ trang trí bao năm nay nên tích góp cũng khá giả.
Ông sở hữu một ngôi nhà khá khang trang trong thành phố, trang hoàng lộng lẫy như một cung điện vậy, đẹp đến mức tôi cứ có cảm giác như đầu choáng, mắt hoa mỗi khi ngắm nhìn.
Tôi thích ngôi nhà của cậu tôi.
Ngoài việc có một chiếc giường thoải mái nhất mà tôi từng nằm qua, còn một lý do khác thúc đẩy tôi ra tay."
Gã số hai chép miệng, tựa như đang hồi tưởng lại một món ngon khoái khẩu vậy: “Năm đó, chú tôi 44 tuổi, vừa mới ly hôn rồi đi bước nữa với mợ nhỏ, một cô gái mới 27 – 28 tuổi gì đó, tên Quách Ngọc Tinh.
Khi lần đầu tiên đến nhà cậu, mợ tôi cũng không vui vẻ gì.
Cô ấy không bao giờ vừa mắt tôi.
Và sau khi biết rằng tôi sẽ sống ở đây một thời gian, cô ấy đã cãi nhau một trận rất căng thẳng với cậu.”
========================================