Vốn dĩ, đây là một trò chơi có 11 người tham gia.
Giờ lại dư ra 1 người, và thực tế là chỉ có 11 cái ghế trong đại sảnh.
Rất có thể là do kẻ chủ mưu bí ẩn cũng không ngờ đến trường hợp này.
Tôi đứng tại chỗ, nhìn lướt qua bàn tròn, lập tức nhìn thấy Đỗ Dự ngồi ngay chiếc ghế số 10.
Ngay lập tức, tôi và gã cùng ăn ý bỏ qua tầm mắt của nhau, giả vờ rằng cả hai chẳng hề quen biết gì cả.
“Người mới, cậu đến muộn rồi; ở đây không có chỗ ngồi cho cậu.” Người đàn ông ngồi ở vị trí số 6 cắn nhẹ đầu lưỡi.
Gã cao khoảng 1,5 mét, thân hình gầy gò, bả vai và xương quai xanh lồi lõm rất rõ ràng.
Điều thú vị hơn là, gã cầm trên tay một lưỡi dao sắc bén, liên tục cắt gọi móng tay của bản thân: “Có lẽ mọi người đều đã xem luật chơi rồi.
Ai trong chúng ta cũng là đối thủ của nhau.
Cuối cùng, chỉ có 5 người có thể lấy được thuốc giải.
Thế nên giờ dư ra một người mới tới này, tao đề nghị nên ưu tiên giết nó trước rồi tính sau!”
Người đàn ông trông như một con khỉ ốm o gầy gò này mở lời hung ác, xoay chuyển con dao trong tay, như thể đang nảy sinh khát vọng muốn giết người vậy.
Sau khi gã đề nghị xong, rất nhiều người trong số 11 người có mặt đều bắt đầu động tâm, quay sang nhìn tôi bằng một ánh mắt lạnh lẽo.
Trước khi trò chơi bắt đầu, tôi đã gặp phải nguy cơ.
Tuy nhiên, tôi cũng không hoảng loạn trước tình huống này: “Muốn giết tao à? Nếu tao liều mạng chống cự, ít ra cũng đủ để đánh trọng thương hai hoặc ba người trong số bọn mày.
Trong trường hợp này, chắc bọn mày cũng hiểu rõ, bị trọng thương sẽ gây ra hậu quả gì? Bọn mày có thể giết tao để giảm bớt áp lực cạnh tranh, đồng thời cũng có thể giết chết người bị thương nặng nhằm gia tăng xác suất chiến thắng trò chơi.
Đối mặt với cái chết, ai ai cũng đều ích kỷ.
Tao tin chắc chúng mày hiểu rõ điều này mà.”
Sau khi tôi nói xong, vẻ mặt của một số người đã khôi phục bình tĩnh trở lại, dù rằng đó chỉ là tạm thời che giấu sát khí trong lòng mình.
Đối với những người trong đại sảnh này, chuyện giết người không phải là một phạm trù gì đó quá cao siêu.
Mỗi một người tại đây đều có thể gây ra cái chết mà không cần dùng đến bạo lực.
Tôi không tiến đến gần những người đó, chỉ đứng cách xa vài mét rồi nhìn họ: “Mới tức thì, cái thằng vừa xấu xí vừa lùn tịt ngồi ghế số 6 cũng nói rõ, ai nấy đều là đối thủ cạnh tranh trong trò này.
Nhưng ngoại trừ tình huống 5 người nhận lấy thuốc giải với số vote cao nhất khi kết thúc trò chơi ra, còn có một loại kết thúc hoàn hảo khác – chính là tìm ra tên Sát Thủ đã ăn viên kẹo màu đỏ! Cứ sau 2 tiếng đồng hồ, sẽ có một cơ hội để tập thể cùng vote; miễn là chúng ta tìm ra Sát Thủ, tất cả mọi người đều có thể lấy được thuốc giải!”
Tôi vẫn nói trong lúc nhìn về người đàn ông số 6: “Quy định game đã nói rất rõ ràng, nhưng Số 6 cố tình phớt lờ và nảy sinh ý định giết tao.
Vậy, liệu chuyện này có thể là một lời chứng minh gián tiếp hay không? Nó chính là Sát Thủ, đúng chứ? Giờ chúng ta cùng vote nó, xem thử cả bọn có thể thành công chiến thắng trò chơi hay không nhé?”
Đôi mắt tôi trông tựa như một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua người đàn ông số 6 gầy gò kia.
Gã sa sầm cả mặt, trở tay đâm mạnh con dao lên mặt bàn tròn.
Hình ảnh mũi dao đâm sâu tận vài centimet vào mặt bàn gỗ đã chứng minh lực cổ tay của gã vô cùng mạnh: “Mày muốn chết à?”
Tôi chỉ nhún vai khi nghe lời đe dọa của gã: “Giờ mày muốn giết tao ư?”
Bầu không khí dần rơi vào tình thế khá căng thẳng.
Sau mười giây, chợt có người đứng ra hòa giải.
Đó là người đàn ông ngồi ở chiếc ghế số 3: “Chúng ta không cần làm biến mối quan hệ lẫn nhau trở nên căng thẳng như vậy.
Chúng ta đều không phải là đối thủ cạnh tranh đâu.
Mọi người đều bị bắt cóc đến đây cơ mà? Cũng có thể nói rằng, chúng ta là những người bạn cùng chung hoạn nạn đấy.
Mọi người nên hợp tác, đồng tâm hợp lực để tìm ra người thứ 12 trong số tất cả các người chơi tại đây.
Bởi vì, rất có thể đó là kẻ chủ mưu của cuộc chơi này.
Chỉ cần tìm ra gã đó, mọi người sẽ chẳng cần phải quan tâm đến luật chơi nữa.”
Người này cao 1,8 mét và có thân hình gầy gò bất thường nên trông cao kều đến lạ.
Chiếc mũi thanh mảnh, dài khoằm khiến vẻ ngoài của gã lanh lợi và dứt khoát; chiếc cằm của gã nhô ra, tạo một ấn tượng ban đầu khá tốt trong mắt người nhìn.
Tóm lại, người đàn ông này có vẻ là một kẻ đáng tin cậy: “Trước khi người thứ 12 đến, tôi đã kiểm tra sơ bộ đại sảnh này.
Tôi chắc chắn rằng, nơi mà chúng ta đang ở nằm dưới mắt đất, lại còn là một nhà giam ngầm nào đó.
Đồ nội thất nơi đây tương tự như trong các nhà tù.
Điều làm tôi chú ý nhất chính là thùng gỗ cũ kỹ kia.
Dù đã được lau chùi sạch sẽ, nhưng nó vẫn còn thoang thoảng mùi hôi thối.
Nơi này không có nhà vệ sinh.
Rõ ràng, thùng gỗ ấy được dùng để chứa đồ xú uế.
Mùi còn sót lại từ nó cho chúng ta biết một chuyện, chúng ta không phải là những người đầu tiên bị giam ở đây.””
Người đàn ông số 3 quan sát rất chi tiết, khiến mọi người đều tập trung lắng nghe: “Thùng đó chưa được lau chùi sạch sẽ nên vẫn còn bám mùi thối.
Thế nhưng mà, tôi lại không ngửi được mùi máu tanh hay bắt gặp bất cứ một bộ phận tứ chi nào trong toàn bộ khu vực ngầm này, bao gồm cả đại sảnh và buồng giam - điều này rất vô lý.
Một địa điểm sạch sẽ như vậy không giống nơi thường xuyên tổ chức một trò chơi tử vong.
Tôi nghi ngờ rằng, cái gọi là trò chơi sám hối này chỉ là một phương tiện để cảnh sát trích xuất khẩu cung thú tội mà thôi.”
Gã mỉm cười bí ẩn: “Mọi người ở đây đều là tội phạm chuyên nghiệp.
Có người tạo ra chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo, và một số khác lại dựng nên hiện trường giết người trong một căn phòng bị khóa kín.
Kỹ thuật ấy tuyệt vời đến mức ngay cả cảnh sát cũng không thể giải mã được.
Thậm chí, dù biết ai là hung thủ, họ cũng không thể buộc tội vì không đủ bằng chứng.
Bỏi lẽ như vậy, bên cảnh sát đã áp dụng phương pháp này nhằm tiến hành một cuộc thẩm vấn đặc biệt với ý đồ lừa dối chúng ta chủ động khai nhận mọi hành vi!”
Nghe gã nói xong, một vài người có phản ứng nhẹ, trong khi đa phần những người khác vẫn tỏ vẻ vô cảm; chẳng biết bọn họ đang suy nghĩ gì.
“Mọi người, đây là thủ đoạn thông thường của cảnh sát mà thôi.
Ngoài các cơ quan công quyền, tôi không thể nghĩ đến bất kỳ lực lượng hay cá nhân nào đủ khả năng và rảnh rỗi đến nỗi đồng thời bắt cóc mọi người đến nơi đây!” Người đàn ông số 3 tỏ ra bản thân rất tự tin, tựa như đã nhìn thấu mọi mánh khóe của trò này.
“Nghe phân tích của anh, tôi có chút tò mò về thân phận của anh ngoài đời thực đấy?” Người đàn ông mặc đồ ngủ ngồi ở ghế số 1 liếc sang gã số 3.
“Tôi có rất nhiều thân phận.
Tôi từng là cảnh sát trưởng người Trung Quốc đầu tiên ở Connecticut, một chuyên gia pháp y hình sự, một bác sĩ pháp y đặc biệt từ Đại học New Haven, một thám tử chuyên nghiệp,...
Nhiều vụ án nổi tiếng trong nước đều có bóng dáng tôi đứng sau.”
“Anh là thám tử chuyên nghiệp à?” Tôi rất ngạc nhiên, không ngờ lại gặp đồng nghiệp ở đây.
Nhưng qua cách giới thiệu của đối phương, có vẻ gã này chuyên nghiệp hơn tôi nhiều.
“Cậu có ngạc nhiên lắm à? Nhưng nếu bàn về vụ này, tôi thích phạm tội hơn phá án.
Nếu ví von một người tội phạm như một nghệ sĩ sáng tạo tài hoa, nhà thám tử giỏi nhất chỉ có thể được coi là một nhà phê bình nghệ thuật.” Nói xong, gã số 3 nhìn tôi đầy thích thú: “Còn cậu? Nghề nghiệp của anh là gì?”
Tôi xòe hai tay ra, lắc nhẹ đầu: “So với một người ‘thành đạt’ như anh, tôi chỉ là một kẻ thất bại.
Vì đánh nhau nên tôi bị đuổi khỏi Học viện Cảnh sát, giờ vẫn đang ăn không ngồi rồi ngoài xã hội đây.
Nói chung là, đang thất nghiệp đấy!”
“Chàng trai trẻ, cậu hay lắm! Nếu sống sót qua lần này, cậu có thể đi theo tôi.” Người đàn ông số 3 cười toe toét đứng lên khỏi chỗ ngồi, đối mặt với mọi người: “Nơi chúng ta đang ở là một không gian khép kín, cũng không có cửa sổ.
Tôi thấy có 13 lỗ thông gió, và các lỗ thông gió này chỉ có đường kính rộng 15 centimet.
Thế nên, không ai trong chúng ta có thể thoát khỏi đây bằng con đường ấy cả.
Như vậy, câu hỏi đặt ra là: Nếu đã không có cửa sổ, làm cách nào mang chúng ta vào trong này?”
Một vẻ hưng phấn ánh lên từ khóe mắt gã: “Rõ ràng, không gian này phải có một cánh cửa, chẳng qua là bị giấu đi mà thôi.”
“Ý anh là chúng ta có thể rời đi dễ dàng, miễn là tìm được cánh cửa ấy? Cơ bản là chẳng cần quan tâm đến luật chơi, đúng không?” Người đàn ông mặc áo ngủ số 1 hỏi thẳng vì còn khá lờ mờ ở điểm này: “Kẻ chủ mưu đã tốn rất nhiều công sức để đưa chúng ta vào đây, chắc chắn không dễ dàng để lộ sơ hở như vậy đâu.”
Những người khác cũng phản bác dồn dập, nhưng gã số 3 lại lắc đầu: “Tôi đã tìm thấy cửa rồi, còn đi theo hay không là quyền của các anh.”
Nói xong , gã đứng dậy, đi về phía bức tường phía Tây trong đại sảnh; nơi có một cái tủ chén dĩa cũ kỹ: “Không hề có thức ăn hay nước uống trong nhà giam này.
Vậy, chức năng của chiếc tủ này là gì?
“Nó rất cồng kềnh và chiếm hẳn một khoảng không gian to tướng.
Trừ vai trò làm cửa ra vào, tôi không thể nghĩ ra các tính năng khác của nó.” Người đàn ông số 3 ra hiệu cho tôi và gã mặc áo ngủ số 1, gọi chúng tôi đến hỗ trợ đẩy chiếc tủ sang một bên.
“Két két!” Chiếc tủ bị ba người đẩy sang một bên; 10 người ngồi quanh bàn tròn đều đứng dậy, nhìn chằm chằm vào phía sau chiếc tủ.
“Đây là câu trả lời mà tôi dành cho mọi người!” Chỉ vào cánh cửa sắt lớn từng bị chiếc tủ chén đĩa che kín ban nãy, vị thám tử mang số 3 này cười nhẹ với một vẻ khinh thường: “Định dùng một cánh cửa ẩn để nhốt tôi lại ư?”
Gã lục lọi túi áo, lấy một khối kim loại hình chữ nhật ra rồi ấn mạnh vào lỗ khóa: “Chìa khóa kim loại này được gọi là chìa khóa vạn năng.
Bề mặt của nó được cấu tạo bởi hơn 3.000 hạt kim loại mịn.
Nó có kéo dài ra hoặc biến mỏng đi nhờ tính dẻo dai tuyệt vời.
Thông thường, nó có thể mở bất cứ loại ổ khóa nào.”
Vừa dứt lời, trong ổ khóa lập tức vang lên một tiếng “lách cách.” Vị thám tử mang số 3 quay đầu, liếc nhìn cả nhóm: “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
Thậm chí còn không rút chìa khóa ra, gã dùng một tay bắt lấy nắm đấm cửa.
Và khi cánh cửa vừa mở rộng ra một khe nhỏ với độ lớn chừng nửa ngón tay, đột nhiên có thứ gì đó từ bên ngoài thò vào trong phòng.
.