Dịch: Niệm Di
Tôi hơi bối rối, không biết đây là một cơn ác mộng dang dở hay hiện thực.
Dụi nhẹ mắt, những thi thể học sinh ở buồng trong vẫn chưa biến mất.
Ta đập mạnh vào đầu Giang Thần, khiến gã rùng mình, trừng mắt nhìn tôi.
"Mày đau không?"
“Cao Kiện, mày đừng hòng làm nhục tao!"
Tôi gật nhẹ đầu, vì vẻ mặt Giang Thần cũng giống tôi ban nãy: “Quả thật không phải là mơ."
Tôi đề phòng xung quanh, vừa định lách người qua cửa để vào trong xem xét thì cảm giác ống quần của mình bị giật lại.
Vừa nhìn xuống, tôi nhận ra Bạch Khởi đang cắn chặt quần mình, cố gắng ngăn cản tôi bước vào.
“Ngay cả Bạch Khởi cũng kiên quyết phản đối ư? Nơi khu hào thiêu rác này có thứ gì mà làm nó e dè đến vậy?” Tôi cau mày, cảm giác chuyện nghiêm trọng dần trong khi không còn quá nhiều thời gian cho đêm này.
Tôi vuốt nhẹ đầu Bạch Khởi để nó nhả ra, sau đó đẩy mạnh vào người Giang Thần: "Nghe nói trường cấp ba Tân Hỗ là một hạng mục trong số những dự án mà địa ốc Giang Cẩm của mày phụ trách. Mày là người thừa kế của nhà họ Giang, nên nói một câu công đạo với bọn trẻ chết oan này chứ?"
"Mày đang nói cái quái gì vậy? Tao còn không biết nhà họ Giang có dự án này!" Chắng biết tên Giang Thần này đang sợ hãi hay tức giận mà hai chân run như cầy sấy, chết sống vẫn không chịu tiến lên.
"Dự án lớn thế này mà mày không biết à? Xem ra Giang lão đại không quý mày cho lắm rồi." Đúng là nhà họ Giang chịu trách nhiệm sửa chửa trường trung học Tân Hỗ. Tôi từng tìm thấy tài liệu và thông tin quan trọng về dự án này trong ngôi biệt thự của Giang Long. Trong xấp tài liệu dày cộm ấy, có ít nhất 1/5 tổng thể liên quan đến trường trung học Tân Hỗ, nhưng chẳng hiểu vì tại sao những tài liệu này lại bị giấu đi.
"Giang lão đại nhà mày quả thật không đơn giản nha. Ngay cả ngôi trường quỷ ám này cũng có dính dáng đến ông ấy. Thật ra, tao rất tò mò ai là người đứng sau chống lưng cho nhà họ Giang của mày?" Tôi đã từng đến trường trung học Tân Hỗ nhiều lần, nhưng cho tới bây giờ tôi vẫn không dám khẳng định mình biết hết tất cả bí mật trong đó. Mặc dù ngôi trường này bị bỏ hoang và biệt lập, nhưng tôi tin rằng, một ngày nào đó nơi đây sẽ quay về dười tầm mắt của công chúng.
Khi nói đến người chống lưng, dường như Giang Thần đã nghĩ đến điều gì đó, chợt tự tin hơn một chút: “Cao Kiện, mày sẽ sớm hối hận thôi.”
Gã nói chắc nịch, nét sợ hãi trên mặt cũng giảm hẳn, dần dà nhích nhẹ bước chân.
“Mày khỏi phải hù, tao đã làm là không hối hận." Người có thể xây dựng nên một tập đoàn lớn như Bất động sản Giang Cẩm quả nhiên phi thường. Tổng hành dinh của chúng đang đè lên vị trí đầu rồng của Giang Thành. Chúng muốn nắm lấy vận mệnh của Giang Thành, độc chiếm long mạch. Ý tưởng này khá hay ho, đáng tiếc thay, Giang Thành không chỉ đang trấn áp một con rồng, mà còn một ngôi mộ lớn bên dưới nữa!
Áo giải Giang Thần đi tới buồng trong, nhìn thi thể đứng yên tại đó, sắc mặt Giang Thần tái nhợt như giấy, tay chân bủn rủn. Tôi đẩy gã tiến về phía trước, nhưng gã không thể kiểm soát được cơ thể mình nữa, quỳ sấp xuống ngay cửa ra vào.
Từ dưới lên trên, gã tình cờ nhìn thấy khuôn mặt rũ rượi của những xác chết học sinh. Đó là những gương mặt hoàn toàn biến dạng, chằng chịt những vết nứt nẻ đáng sợ.
Mái tóc cháy khét thết chặt vào người, hốc mắt đen đặc, tôi om như đang nhìn chằm chằm một điều gì đó.
Bạch Khởi sủa inh ỏi, điên cuồng bên ngoài, Giang Thần co quắp ở cửa buồng trong. Xem ra, dù tôi có giết gã thì gã cũng chẳng chịu nhích tới nữa rồi.
“Nó... hình như nó đang động đậy.” Lúc này, Giang Thần đang ngồi trên mặt đất, dường như đã quên đi vết thương trên đùi rồi. Gã chống hai tay, bò trên mặt đất để lui về sau. Bộ Âu phục cọ xát với màu tro xám trên nền nhà làm mất hẳn vẻ phong độ của một cậu nhà giàu thuộc hàng nhất nhì nơi này.
Nghe gã nói vậy, tôi lập tức dùng Truy Nhãn nhìn chăm chú vào buồng trong.
Căn phòng nhỏ chật ních xác chết; chúng đứng chen chúc lẫn nhau. Trong khi đó, không gian tối đen như mực, khó mà thấy rõ.
Mưa gió thổi mạnh vào nhà, Nguyên Thần Điếu Hồn phù rách nát phát ra âm thanh soàn soạt. Tôi rướn người, từ từ bước vào buồng trong. Đây không phải là lần đầu tiên tôi tiến vào nơi này. Lần trước, khi còn chưa biết gì về đạo pháp, tôi còn dám liều mạng bước vào đây theo lời chỉ dẫn của Vạn Nhất Đạo Trưởng cơ mà. Nhớ lại lúc ấy, tôi cứ như một kẻ lỗ mãng, lục lọi trong núi xác người để tìm kiếm thi thể của Nguyên Thần. So với khi ấy, hiện tại có đáng là gì?
"Thi thể cứng ngắc và bị hư hỏng nặng. Người chết không thể sống lại được. Đây chỉ là những cái xác mà thôi." Tôi không biết tại sao chúng lại có thể đứng lên. Dùng một tay kéo Giang Thần đi vào buồng trong, đến giữa phòng, tôi lập tức dừng lại. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi vô cùng phân vân.
Tất cả những xác chết đều đứng ở góc tường, giữ nguyên tư thế để nhường chỗ cho vị trí trung tâm.
Vị trí ấy không lớn lắm, khoảng 2 mét vuông.
Trong vị trí trống trải này, có hai người ăn mặc rất kỳ lạ. Họ đi dép rơm, đội mũ rộng vành, cả người bị che kín chặt chẽ. Người đứng phía sau có vóc dáng thấp bé hơn, mặc áo vải màu trắng; người phía trước cao lớn hơn, mặc áo đen viền đỏ. Xét về trang phục, thoạt nhìn còn tưởng rằng đó chính là Hắc Bạch Vô Thương đến dương gian để câu hồn người.
Hai người đứng như vậy để tạo thành âm và dương, như thể những xác chết ở phòng sau đang canh giữ một bức tranh Thái Cực Quyền.
“Mang dép rơm, bọn họ là chủ nhân của hai dấu chân bên ngoài à?"
Nhưng nhìn kỹ lại, tôi lại cảm giác không chính xác cho lắm. Hai người đứng đối lưng vào nhau, người cao to phía trước đang cõng ngược lưng người nhỏ con mặc đồ trắng kia. Do đó, gần như chân của người mặc đồ trắng không hề chạm đất. Vậy nên, đôi dép rơm của kẻ đó rất sạch sẽ, không hề dính lấy một vết bùn nào cả.
“Họ làm gì vậy nhỉ?” Hai người trong phòng đều dùng bông tơ bịt kín lỗ tai, đeo khăn che mặt, cùng buộc chặt hai chân vào nhau luôn. Nhìn từ xa, hai người cứ như muốn trở thành một người.
Ở hướng Đông, tôi nhìn thấy một phần đồ cúng như thịt khô, mắm ruốc, rượu ngọt, hướng Tây có ba cái niêu nhỏ bằng đồng, trong đó có mặt lợn, 9 con cá trích, nửa miếng tai thỏ sấy khô - hơn nửa, mỗi miếng thịt đều dính lấy 2 dấu răng. Mỗi một cặp dấu răng đều là một lớn một nhỏ - một dấu giống răng người, dấu cái còn lại có hình thù vô cùng bén nhọn, chẳng biết có phải thật sự là dấu răng hay không.
Người to con quay mặt ra cửa, hướng là Nam. Dưới chân kẻ ấy có một cây xúc gạo bằng trúc chứa đầy gạo, trên mớ gạo là ba cái vỏ ốc.
Tình huống này thực sự rất kỳ lạ, tôi bèn đứng im tại chỗ, không dám tiếp cận một cách hấp tấp.
"Trăm xác đứng yên, khai đàn ở giữa; trước đàn tế lại có hai người đứng đối lưng vào nhau, người nọ cõng người kia. Chuyện méo gì thế này?? Không hiểu, mình thật sự không hiểu."
Trong khi tôi đang tự hỏi, Giang Thần quỳ trên mặt đất vô tình đụng phải một trong những cái xác đang đứng kia. Thi thể ấy lập tức ngã về phía sau. Ngay khi tôi cứ ngỡ nó ngã ập xuống, một cảnh tượng vô lý bất ngờ xuất hiện.
Dường như thi thể cháy xém kia là một cái cây già mọc rễ vậy. Nó chỉ lắc lư vài cái rồi đứng vững ngay tại chỗ.
“Xác chết đứng vững à?” Tôi nhớ lại trải nghiệm của mình lúc ở Thanh Thổ quan. Tiếp theo, tôi bước đến gần hơn để quan sát rõ, thế rồi trông thấy phía sau gáy của cái xác vừa rồi có dán một tò giấy vàng, trên giấy có đính gạo nếp và những dòng bùa chú kỳ lạ.
"Chắc chắn là Nhàn Thanh đạo trưởng từng ghé qua nơi đây. Ông ấy nói tối nay phải cản thi về phía Đông Bắc, chẳng lẽ......" Mạnh dạn tiến đến gần hơn, tôi nhìn chằm chằm người cao to ở giữa phòng, càng nhìn càng thấy quen mắt.
"Vân Xuyên?"
Bước nhanh đến trước mặt người nọ, tôi đưa tay giật mạnh chiếc khăn trắng đang che kín khuôn mặt của gã.
Ngoại hình của kẻ này cũng không quá tuấn tú, không đẹp trai cho lắm. Dĩ nhiên, bề ngoài của Vân Xuyên rất phù hợp với yêu cầu của Cản Thi nhất mạch.
"Sao cậu lại ở đây? Có chuyện gì với những cái xác này thế?"
Vân XUyên còn ngạc nhiên hơn cả khi thấy tôi xuất hiện dù cậu ta cũng thuộc dạng người tu hành. Cậu sững người hồi lâu rồi đột nhiên nói: "Tôi bị buộc chặt lại với Hồ tiên rồi, không thể di chuyển. Anh đi và giúp đỡ sư phụ em với. Ông ấy đang đấu pháp với một bọn tà đạo nào đấy bên ngoài ngôi trường."
Tôi nhìn thoáng qua bóng dáng nhỏ con mặc đồ trắng trên lưng Vân Xuyên, ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói: "Để tôi đi xem thử."
Ra khỏi khu vực buồng trong đầy áp lực này, tôi đi vòng quanh khu hào thiêu rác. Vị trí của nó nằm ngay phía sau ngôi trường trung học Tân Hỗ.
Nhìn vào nơi hoang vu vô tận, mưa như trút nước, trong bóng tối có hai bóng người cao gầy đang đứng đối diện nhau.
Chiếc hộp gỗ màu đen trong túi tôi vang lên âm thanh đập mạnh, điều này chứng tỏ Mẫu trùng đang vô cùng kích động. Mỗi bước tiến đến gần hai người đó, Mẫu trùng lại càng phấn khích hơn.
Bước ra khỏi cửa sau của trường trung học Tân Hỗ, tôi dùng một tay ấn vào đầu Giang Thần, đặt ngón tay kia lên cò súng, sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào.
20 mét... 10 mét... 5 mét...
Đến đủ gần, tôi đã có thể nhìn thấy rõ gương mặt của hai người này.
Người đàn ông bên trái mặc áo choàng màu lục, tay cầm nhành liễu xanh; lòng bàn tay của ông ta đang chảy máu, hay cánh tay rũ xuống bất thường.
Người đàn ông bên phải, mặc dù chỉ có một tay, nhưng dường như đang chiếm thế thượng phong. Xung quanh gã có ba chiếc đầu lâu trẻ con, quanh người đầy Âm Khí. Không những thế, có một người phụ nữ nở nang mặc áo liệm nằm dưới chân gã.
“Khâu Nhậm ư?” Tôi thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông một tay kia. Không thể do dự nữa, tôi bắn một phát vào ngay đầu gã.
Tôi đã từng đọc rất nhiều sách, biết rõ mấy đoạn dông dài biểu cảm của nhân vật phản diện trước khi chết. Tôi sẽ không bao giờ phạm sai lầm như vậy. Thay vì tìm ra nguyên nhân và hậu quả trong việc tại sao hai kẻ này xuất hiện ở đây, tôi sẽ giết chết kẻ mình cần giết rồi tìm hiểu hiện trường cũng không muộn. Thật ra, dù gì đi nữa thì xác chết sẽ không bao giờ nói dối cơ mà.
“Đoàng!”
Tiếng súng vang lên chát chúa giữa nơi hoang dã này. Tia lửa lóe ra, chờ khi Khâu Nhậm kịp phản ứng thì viên đạn đã bắn xuyên qua đầu gã.