Linh Phi Ta Đây! Đã Trở Lại

Chương 50: Người Theo Dõi Của Chung Túy Cung




Còn những người ở Trường Sinh cung cũng vẫn rất vui vẻ.

"Dáng vẻ đó của cô ta khiến thần thiếp chẳng nhịn được cười! Chẳng thể giữ chân của Hoàng thượng mà vẫn bày ra được bộ dạng ấy!" - Tĩnh tần ngồi đấy, dùng giọng điệu mỉa mai hướng đến người của Bách Liên cung.

Hoàng hậu uống một ngụm trà rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Dung tần! Dù muội có được sủng ái hay là muội muội ruột của bổn cung cũng không nên ăn nói như vậy! Hiểu chưa?".

Dung tần nhẹ nhàng gật đầu: "Muội muội đương nhiên nhớ lời của phụ thân dặn dò, không cần tỷ tỷ bận tâm! Hoàng thượng có hẹn muội đi xem nhạc, vậy thần thiếp cáo lui!" - Chẳng để Hoàng hậu kịp lên tiếng, Dung tần thẳng thừng quay người mà rời khỏi, cũng không quên cười với vẻ khinh bỉ.

Hoàng hậu ngồi trên cao đương nhiên cũng tức giận đương nhiên cũng chẳng thể làm gì.

Nếu không có cô ta, thì Hoàng hậu cũng chẳng thể được bãi cấm túc, nếu không có vị muội muội này thì quyền lực của Hoàng hậu cũng chưa chắc lấy lại được.

Nhưng chỉ vì có cô ta mà Hoàng thượng chỉ ân sủng riêng mình ả, nghĩ đến đây, Hoàng hậu siết chặt nắm đấm đến mức đỏ gay.


Tĩnh tần ngồi dưới cũng chẳng dám lên tiếng, dù sao thân phận của cô giờ đây đã chẳng còn lớn mạnh như xưa nữa rồi.

Bên ngoài, Minh Liên ghé sang Từ Ninh cung của Thái hậu.

Khi nhìn thấy cô, Thái hậu lật tức vui mừng, cả hai nói chuyện cũng vô cùng lâu.

"Liên nhi à! Sao con lại chẳng thèm để ý gì đến Cơ nhi nữa rồi! Con không sợ sẽ triệt để thất sủng sao!" - Thái hậu nắm lấy tay Minh Liên, nói những lời luôn lo lắng trong lòng.

Minh Liên đã xem Thái hậu như mẹ ruột của mình, thở dài định nói gì đó nhưng đã bị Cơ Đế từ ngoài bước vào ngăn cản: "Nhi thần làm sao dám quên đi ái phi được chứ! Nhi thần xin thỉnh an Hoàng ngạch nương!".

Minh Liên cũng nhanh chóng quỳ xuống định thỉnh an nhưng liền bị Cơ Đế chặn lại: "Đã nói không cần câu nệ trước mặt trẫm mà!".

Thái hậu nhìn Cơ Đế với ánh mắt ngờ vực: "Vậy con nói xem! Cả một năm nay không đến cung của quý phi một bước là nguyên do gì?".

Nhanh như chớp, Cơ Đế chạy đến nắm lấy tay Minh Liên: "Con chỉ là có vài vấn đề cần giải quyết! Việc để người ngoài nhìn ra Bách Liên cung thất sủng chỉ là bước đầu của vấn đề mà thôi!".

Thái hậu phe phẩy chiếc quạt trong tay, im lặng trong phút chốc nhưng rồi lại mỉm cười: "Các con sống sao tùy các con! Miễn rằng đừng có làm nhau khổ là ai gia vui rồi! À quên mất, Hoàng tôn của ai gia đâu rồi!".

Minh Liên nhẹ nhàng trả lời: "Dạ hai đứa bọn chúng đã ngủ rồi ạ!".

"Ừm! Thôi hai đứa đi đi, để ai gia nghỉ ngơi!".

Cơ Đế cùng Minh Liên bước ra ngoài, vừa đi cậu vừa hỏi thăm rất nhiều điều.

Cậu còn nói rằng: "Trẫm xin lỗi đã để nàng thiệt thòi quá nhiều rồi!".


"Chẳng sao cả! Người mau đi trước đi không thì sẽ có người nghi ngờ đấy!" - Minh Liên giúp Cơ Đế chỉnh lại y phục, đứng đấy vẫy tay tạm biệt.

Dù cách nhau chẳng bao xa nhưng lại chẳng được gặp, tâm tình của Minh Liên có chút chạnh lòng.

Để khi nhìn thấy cậu đã khuất tầm mắt, Minh Liên mới rời đi, vừa đi vừa suy nghĩ vu vơ.

Đang mất tập trung thì liền bị một người con gái đột nhiên xuất hiện hù cô.

Minh Liên theo quán tính lùi lại, dùng chân đá đến nhưng lại chẳng thể chạm vào người đó nhưng lướt qua lại có cảm giác ấm áp đến lạ: "Kim Liên! Là cô à? Sao cô có thể xuất hiện ở buổi sáng hay vậy?".

Kim Liên trong chiếc váy hiện đại cùng chiếc dù ngũ sắc chầm chậm tiến đến, vẻ mặt giận dỗi: "Khi nãy mà tôi không phản ứng kịp là tôi đã bị cô đá văng vào tường rồi! Hứ!"
Minh Liên chấp tay lại, giọng nói có chút thành thật: "Xin lỗi mà! Ai biểu cô hù tôi trước làm gì!".

Thế là cả hai đi cùng nhau trên con đường về lại Bách Liên cung, vừa đi vừa trò chuyện rất nhiều.

"À đúng rồi! Cha tôi như thế nào rồi?" - Minh Liên quay sang, nhẹ nhàng hỏi.

Kim Liên cũng nhanh chóng đáp lời: "Lão ấy thì khoẻ! Nhưng mà vì có tuổi nên bệnh hơi nhiều!".


Đi được vài bước thì Minh Liên mở lời: "Mẹ cô được lên làm trắc thất rồi đó! Xem như tôi đã giúp bà có thân phận rồi! Từ lúc Kim Trân bị Thái hậu phạt, thì uy quyền của mẹ cô ta cũng dần mất đi rồi!".

Kim Liên đột nhiên ôm chầm lấy cô, nước mắt chảy xuống: "Cảm ơn cô! Mẹ có thể sống tốt là ước nguyện cuối cùng của tôi đó!" - Minh Liên cũng chẳng biết nói gì hơn, nhẹ nhàng vỗ về cô, dù sao người này cũng đã dừng lại mãi mãi ở độ tuổi trong sáng nhất.

Buổi gặp nào rồi cũng tàn phai, cuối cùng cũng đến trước cổng cung Bách Liên.

Kim Liên từng bước bay lên trời cao mà tan thành tia sáng, Minh Liên nhìn lên vẫy tay tạm biệt.

Cô thở dài một hơi rồi bước vào.

Nhưng cô nào biết buổi gặp mặt khi nãy đã bị một tên thái giám luôn theo dõi phía sau nhìn thấy.

"Linh quý phi này có phải bị điên không? Nhưng chắn chắn cái này sẽ có ích!" - Nói rồi hắn ta quay người chạy đi thật nhanh, băng qua các cửa ngõ mà đi vào Chung Túy cung..




DMCA.com Protection Status