HỦY LỢI NHUẬN
Bởi vì được sống cuộc sống có tiền có thể suốt hai mươi lăm năm trời, cả gia đình này đã không thể quay lại cuộc
sống như ngày xưa được nữa.
3
Cho dù là đời cháu sinh ra cũng đều là người có máu mặt, nhưng Chiến Nhân Hạo lại đột ngột nhắc đến chuyện
này.
“Anh cả, là 1lỗi của em, là do em chưa dạy dỗ tốt cho Nghệ Hòa.
Anh đừng giận!” Chiến Nhân Cẩm nên sự nhục
nhã trong lòng xuống, vội vàng xin lỗi trước m9ặt người ngoài.
“Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì? Đã lãng phí ba viên thuốc quý giá như thế, vậy thì năm nay
hủy3 5% lợi nhuận của nhà chú đi.” Ông cụ Chiến giận dữ quyết định.
Quyết định của Chiến Nhân Hạo khiến cả nhà Chiến Nhân Cầm đồng loạt 8tái mét.
Tổng cộng họ chỉ có 5% cổ phần của AUPU Group, nếu bây giờ hủy 3% thì chỉ còn lại lợi nhuận của 2% cổ phần
thôi.
Mấy chục năm nay, đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra.
AUPU Group lớn mạnh dân, cho dù chỉ là lợi nhuận của 5% cổ phần nhưng cũng nhiều hơn tổng lợi nhuận của một
số công ty đã lên sàn chứng khoán khác.
Lợi nhuận hằng năm của 5% cổ phần này đã đủ để gia đình họ thành lập công ty riêng, tập đoàn riêng của mình rồi.
Bây giờ công ty của gia đình họ vẫn cần trưởng thành, cần nguồn vốn, ông ta đang tính sau khi Chiến Lệ Xuyên bại
liệt, nể phần ông ta đã chăm sóc cả gia đình nhà anh cả mà bảo anh cả chia thêm cho nhà ông ta 15% nữa.
Kết quả
cổ phần mới còn chưa đến tay, ông cụ Chiến đã giảm mức cổ phần của nhà họ còn 2%, như vậy thì bọn họ còn chia
chác thế nào? Sống thế nào? Phát triển công ty thế nào?
Chiến Nhân Cẩm và hai người con trai của mình là Chiến Quân Khải và Chiến Quân Hàng đều đã chứng kiến sự
dữ dội của ông cụ Chiến năm xưa, cũng đã chứng kiến bác cả thực sự không coi bố họ là em trai ruột mà đối xử
như một con chó, thế nên họ đều không dám ngang ngược.
Nhưng họ biết, mấy đứa cháu lại không biết.
Chiến Nghệ Hòa đã câm lặng và ấm ức đến cùng cực vì quyết định của ông cụ Chiến, không biết nên nói gì nữa.
Đứa cháu cả Chiến Khôn Vũ đứng bên cạnh, nghĩ đến lợi ích của mình sẽ chịu ảnh hưởng lớn nên không nhịn được
mà cãi:
“Bác cả, tuy đúng là Nghệ Hòa đã sai, nhưng Cảnh Thiên có làm đúng không? Nếu đã biết thứ thuốc này quan
trọng với A Xuyên như thế, thấy bị tranh cướp, cho dù có mất cả cái mạng này thì cũng nên bảo vệ thuốc chứ.”
Cảnh Thiên đang đứng một bên hớn hở hóng kịch vui đột ngột lên tiếng.
“Dựa vào cái gì mà tôi có mất cả cái mạng này cũng phải bảo vệ thuốc?” “Dựa vào cái gì?” Chiến Cẩn Hựu thộn
mặt trước câu hỏi của Cảnh Thiên, anh ta bó tay, đáp trả: “Chỉ dựa vào việc A Xuyên là chồng của cô! Là vợ của A
Xuyên, chẳng lẽ em dâu không nên bảo vệ A Xuyên bằng cả tính mạng mình sao?”
“Tôi chỉ là bà vợ được nhà họ Chiến các người mua về để xung hỉ, ông nội đã nói rồi, tôi chỉ cần cống hiến cuộc hôn nhân của tôi, làm một vật may mắn là được rồi.
Bảo tôi phải hiến cả mạng mình từ lúc nào thế? Anh nói à? Anh là cái quái gì?”
Chiến Cẩn Hựu: …
“Bác à, bác nghe xem con bé nói cái gì kìa! Chưa biết chừng là nó cố tình để Nghệ Hòa cướp lấy thuốc rồi gài bẫy trả thù Nghệ Hòa đấy.
Cháu nghe nói hai hôm trước quản lý của nó đã hủy mấy vai nữ chính của nó, nó đi tìm Nghệ Hòa nhưng Nghệ Hòa thấy đoàn làm phim đã chốt phương án rồi, để tiết kiệm cho công ty, chị ấy không đồng ý giành lại vai nữ chính cho nó nên nó mới ghi hận trong lòng.” Chiến Cẩn Hựu lập tức bắt lấy cơ hội mà đạp Cảnh Thiên vào chỗ chết.
Nhưng đối mặt với sự khiêu khích này, ông cụ Chiến lại kiên định đứng về phía cháu dâu.