*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Thể thì tôi còn gì phải lo nữa? Bao giờ thì cô cần khoản tiền này?”
“Càng nhanh càng tốt, nếu hôm nay anh có tiền thì có thể đưa luôn cho tôi.”
Cô nói xong, Chiến Lê Xuyên lại im lặng.
Cảnh Thiên tưởng anh đang suy nghĩ, đang định nói là để mấy hôm nữa rồi lấy cũng được, không gấp.
“Được rồi, tiền đã chuyển sang tài khoản của cô rồi.
Tổng cộng là năm mươi triệu, khoản tiền còn lại coi như là tiền vốn lưu động cho cô đi.
Bởi vì nếu muốn làm ăn thì đầu tư hai mươi triệu rồi, không có tiền lưu động không được đâu.
Ba mươi triệu này tôi không cần lãi nữa, đến lúc trả thì cô trả cho tôi cả vốn lẫn lãi là sáu mươi triệu là được.”
“Nhanh vậy cơ à? Anh làm thế nào mà bảo chuyển là chuyển được luôn thể?”
Cảnh Thiên ngạc nhiên, cô đi vòng ra bên cạnh bàn làm việc của Chiến Lê Xuyên, đứng bên cạnh xe lăn của anh.
Cô cảm thấy tựa vào chiếc xe lăn của anh rất dễ chịu nên bèn tựa cơ thể như không có xương lên một cách rất tự nhiên.
Khoảnh khắc cô tựa vào, chiếc xe lăn không hề cố định đã được cố định lại dưới mệnh lệnh của sóng não phát ra từ Chiến Lê Xuyên.
Cảnh Thiên không biết điều này, cô chỉ cảm thấy chiếc xe lăn này vừa cao vừa to rất dễ chịu, sau đó cô nhìn về chiếc máy tính đang đặt trước mặt Chiến Lê Xuyên.
Máy tính đang mở giao diện chuyển tiền của ngân hàng, xem ra Chiến Lê Xuyên đã chuyển tiền rồi.
Nhưng rõ ràng anh không hề nhúc nhích.
“Anh làm thế nào mà có thể điều khiển máy tính bằng sóng não mượt thế?” “Nhìn thấy nút điện từ trên đầu tôi không?” Chiến Lê Xuyên kiên nhẫn hỏi.
“Trong nút điện từ có một dạng chip mà tôi đã nghiên cứu ra từ trước, loại chip này được phát minh riêng cho những người bị liệt hoặc bị bại não nhưng vẫn có ý thức, họ nói hoặc nghĩ thông qua nút điện từ, chip sẽ truyền đạt đến máy tính thông qua chỉ lệnh, không cần phải thao tác bằng tay.”
“Giải thể cơ à! Sao tôi không biết nhỉ? Cái này được phát minh khi nào thể?” Cảnh Thiên kinh ngạc.
Bởi vì các bệnh nhân mà cô tiếp xúc đều là kiểu bệnh linh tinh khó chữa, rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh nhưng vẫn lạc quan, thực ra họ rất muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng lại bất lực vì không có vật
dân.
“Trước khi bị liệt.
Vẫn chưa đưa ra thị trường, không ngờ tôi lại thành người kiểm nghiệm thị trường đầu tiên.” “Thế thì anh có thể đưa nó ra thị trường rồi.
Chắc chắn thứ này sẽ kiếm được bộn lắm.”
Chiến Lê Xuyên: … Không phải người bình thường đều sẽ động viên an ủi anh sau khi nghe những gì anh nói à? Trong mắt cô gái này chỉ có tiền thôi phải không?
“Hình như cô rất muốn kiếm tiền?”
“Chẳng lẽ anh không muốn?”
“Tôi muốn chứ.
Nhưng mà… khả năng không làm lớn như thế.
Cũng có thể là vì tôi đã kiểm quá nhiều tiền rồi, sau khi nó trở thành một chuỗi các con số, dùng cũng không dùng được, ham muốn với nó bèn nhỏ đi.
Hơn nữa giờ tôi bại liệt rồi, lúc nào cũng nằm trên giường, cũng chẳng cần làm cái gì nữa, nhu cầu đối với tiền cũng càng ít hơn.”
Cảnh Thiên không nghe nổi nữa.
“Anh đừng có suốt ngày treo cái từ bại liệt đẩy lên miệng nữa, có phải là không chữa được nữa đầu.
Chờ anh khỏe lại rồi nhé, anh có thể dùng thật nhiều tiền để đi mua đồ.
Ví dụ như mua trung tâm thương mại này, mua đảo này, mua tàu chiến này, mua hành tinh này.
Xã hội bây giờ ấy, có cái gì mà không cần tiền đầu, chỉ có tiền là trung thành với bản thân mình thôi.
Đằng nào thì tôi cũng không chỉ tiền nhiều.”.