Thạch Mục hét lớn một tiếng, bước về trước một bước, nắm đấm thu ở trước người đánh về phía Lôi Cức thú đang bị ma khí kiềm ché.
Chỉ thấy giữa không trung, một luồng quyền ảnh màu trắng khổng lồ đột nhiên xuất hiện, mang theo lửa trắng sáng chói mắt, đánh lên trên đầu Lôi Cức thú.
Ầm...
Lực lượng huyền lôi và lực lượng chí dương va chạm kịch liệt với nhau, lượng lớn xà điện màu tím xông ra khỏi ngọn lửa trắng, lại thêm ma khí cuồn cuộn không ngừng va chạm vào nhau, cuối cùng ầm ầm nổ tung, tất cả đều không còn tồn tại.
Chỉ thấy một luồng sóng khí hình quạt càn quét không gian, khiến tất cả đám đệ tử Ly Trần tông đang bày trận xugn quanh đều chấn động.
- Mục Lỗi, ngươi dám cấu hết bộ tộc Hắc Ma!
Mái tóc đen của Tần Cương bay tán loạn, áo bào bay phần phật, lớn tiếng quát.
Thạch Mục không thèm đáp lời, xoay cổ tay thu hồi Lam Tinh phiên đang lơ lửng trước người, há mồm phun ra một thanh côn đen nhỏ, rơi vào trong tay hắn.
Bàn tay nắm lấy vung lên, thanh côn đen kia đột nhiên dài ra, hóa thành một thanh trường côn màu đen dài chừng một trượng.
- Bày trận! Giết hai tên dị tộc này!
Cách đó không xa, nữ tử xinh đẹp Lâm Đào hét lớn một tiếng.
Đám đệ tử Ly Trần tông lơ lửng xung quanh Thạch Mục trên người tỏa ra đủ loại hào quang, miệng liên tục ngâm tụng chú ngữ, bên trên linh khí lóe lên tử điện, dồn dập áp tới màn sáng hình cầu đang vây nhốt Thạch Mục.
Bên trong màn sáng hình cầu xuất hiện từng cái từng cái mụn khổng lồ, từng luồng điện quang tím từ bên trong nổ tung bắn ra, roi điện tím từ vị trí nổ tung phóng ra, đánh tới chỗ Thạch Mục.
Dưới chân Thạch Mục khẽ động, trường côn trong tay múa lên, hóa thành côn ảnh đầy trời, đánh tan hết thảy doi điện đánh tới hắn và Yên La, toàn lực đón đỡ.
Tần Cương thấy Thạch Mục côn thế ác liệt, đồng môn của hắn công kích không có chút hiệu quả nào, hơi do dự một chút, sau đó căn răng, trong con ngươi lóe lên điện xà tím.
Chùy đá một lần nữa giơ thẳng lên trời, xung quanh mái tóc đen lóe lên tia điện, bên ngoài chùy đá liên tục sáng lên phù văn quái dị, cả người đắm chìm trong sấm sét màu tím, giống như một vị lôi thần hiện thế.
Ầm ầm...
Một tiếng sấm kêu chấn động trời đất, màn mây đen bao phủ cả đỉnh núi đột nhiên xuất hiện vài khe hở khổng lồ, bên trong lộ ra điện lưu cuồn cuộn, giống như vô số mãnh thú đang điên cuồng, lại như sông lớn đang giận dữ, khiến nửa vùng trời bị ánh tím bao phủ.
Bên cạnh Tần Cương, trong mắt Lôi Tích hiện lên vẻ lo âu, trong miệng lẩm bẩm:
- Tần sư huynh... muốn dẫn Huyền Thiên lôi bộc sao? Liệu có quá miễn cưỡng hay không...
Một bên khác, trong mắt Lâm Đào lóe lên vẻ khác thường khi nhìn về phái Tần Cương, trên mặt tràn ngập vẻ ngưỡng mộ.
Thạch Mục ngẩng đầu nhìn vết nứt như chia đôi màn mây kia, cảm nhận được một luồng sức mạnh đáng sợ từ bên trong truyền ra, không kìm chế được nắm chặt trường côn đen trong tay.
Ngay sau đó, hắn bước lên một bước, thân hình nhanh chóng xoay tròn giống như con quai, Như Ý Tấn Thiết côn trong tay vung lên, trở lên mờ ảo, chỉ còn lại vô số luồng tàn ảnh giữa không trung.
Roi điện từ trên màn sáng xung quanh không ngừng đánh lên những tàn ảnh này, nhưng ngay khi va chạm lập tức bị đẩy lui ra ngoài.
Ánh sáng một đen một trắng từ trên tàn ảnh của Thạch Mục tỏa ra, một luồng khí xoáy dần hình thành với tốc độ dùng mắt thường có thể nhìn thấy.
Thạch Mục quát lớn một tiếng, luồng ánh sáng trắng kia đột nhiên phóng lên trời, ánh sáng đen lao xuống đất.
Cuối cùng hai luồng sáng đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt, gần như cùng lúc va chạm vào màn sáng hình cầu kia.
Ầm...
Màn sáng kia ầm ầm chấn động, mỗi tên đệ tử Ly Trần tông đang áp trận đều cảm thấy một luồng lực lượng khổng lồ không cách nào chống đối xông tới, thân thể chấn động mạnh, nhưng lại không bị đánh bay.
- Chỉ vậy thôi sao!
Tần Cương lơ lửng giữa trời cười lạnh một tiếng, sau đó ánh mắt ngưng lại, chùy đá trong tay đột nhiên đánh xuống dưới.
Theo động tác của hắn, trận kỳ trên tay Lôi Tích và Lâm Đào tỏa ra ánh sáng tím chói mắt, ầm ầm tán loạn, thân hình hai người chấn động, trong mắt mũi miệng tai chảy ra máu tươi, rơi xuống phía dưới.
Cùng lúc đó, mây đen che phủ bầu trời cuối cùng cũng không chịu trói buộc nữa, dồn dập tản ra bốn phía, sấm sét màu tím lập tức lộ ra.
Ầm....
Từng tiếng sấm kêu điếc tai không ngừng nổ vang, bầu trời giống như bị đánh nứt ra một lỗ hổng khổng lồ, điện lưu cuồn cuộn như vô số con hung thú màu tím, lại như một dòng sông giận dữ từ bên lỗ hổng kia trút xuống, tuôn về phía màn ánh sáng màu tím kia.
- Chỉ bằng ngươi cũng dám có ý định với Tuyết nhi sư muội, vậy để ta dùng Huyền Thiên lôi bộc này tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng đi, ha ha ha ha ha...
Giờ khắc này trên mặt Tần Cương hiện ra vẻ điên cuồng, trong miệng gầm thét.
Nhưng mà tiếng cười của hắn còn chưa kịp ngừng lại thì trong miệng đã phun máu tưới, khí tức trên người nhanh chóng suy giảm, thân hình cũng không tránh khỏi lảo đảo vài lần, rơi xuống đất, hiển nhiên lần cưỡng ép dẫn lôi bộc này cũng khiến hắn chịu phản phệ không nhẹ.
Tử quang lôi bộc đầy trời đánh về phía Thạch Mục, quấy nhiễu thiên địa nguyên khí xung quanh trở nên hỗn loạn dị thường, vô số luồng khí lưu hình thành một luồng khí xoáy, bao phủ xung quanh luồng sấm sét tím khổng lồ này.
Nhưng vào lúc này, hai luồng ánh sáng trắng đen kia đột nhiên tỏa ra gợn sóng quỷ dị, trọng lượng ở giữa dường như biến mất trong nháy mắt, nơi này hình thành một lĩnh vực không gian quỷ dị.
Màn sáng hình cầu xung quanh Thạch Mục đột nhiên co rút lại, rơi vào trong giữa hai luồng sáng trắng đen.
Thạch Mục và Yên La vẫn chưa thoát ra, bị vây trong màn sáng hình cầu kia, nhưng đám đệ tử Ly Trần tông đang điều khiển trận pháp ở bên ngoài thì lại bị màn sáng hình cầu dẫn dắt, kéo vào trong ánh sáng trắng đen.
Vừa tiến vào trong, mười mấy người lập tức phát hiện ra điều khác thường.
Thân hình bọn họ không cách nào di động, thậm chí ngay cả Tuyệt Lôi trận pháp cũng không thể điều động, trên mặt chúng hiện ra vẻ hoảng sợ.
Đúng lúc này, ánh sáng một trắng một đen kia tỏa ra hào quang chói mắt, khiến không gian xung quanh bị nhuộm thành màu đen trắng, một luồng lực lượng không gian khổng lồ từ bên trong phun trào ra.
Hai luồng ánh sáng trắng đen bắt đầu tiến về phía giữa, dẫn dắt nguyên khí thiên địa xung quanh, giống như hai mặt cối xay khổng lồ, nghiền ép ngược về phía nhau.