- Tuy rằng ba đại Thánh địa liên kết nhau nhưng dù sao cũng không phải người một nhà, ở ngoài thánh khư thì còn hòa hợp, tiến vào bên trong thánh khư phát sinh chuyện gì thì không ai nói được. Nếu có tồn tại Thánh giai tham dự có thể sẽ gây ra phiền phức không cần thiết, cho nên cao tầng ba đại Thánh địa mới có quyết định này.
Tây Môn Tuyết cười nói.
- Nếu như vậy thì đây đúng là phương thức tốt nhất.
Thạch Mục gật đầu nói.
- Được rồi, chuyện đạo hữu muốn biết tiểu muội đã trả lời, cũng coi như báo đáp ân cứu giúp của đạo hữu. Tiểu muội còn có vài chuyện cần phải xử lý ở nơi này, sau đó còn nhanh chóng trở về sư môn báo cáo, xin cáo từ.
Tây Môn Tuyết cúi chào Thạch Mục, nói.
Thạch Mục thấy Tây Môn Tuyết đã phát hiện những lời bóng gió kia của mình là để dẫn dắt nàng nói ra chuyện liên quan tới Côn Luân thánh khư, nở nụ cười trừ, ngừng lại một chút mới mở miệng nói:
- Đã khiến sư muội cười chê rồi. Nếu như sư muội còn chuyện quan trọng vậy cứ rời khỏi, ngày sau có duyên ắt sẽ gặp lại.
Tây Môn Tuyết vẫn chưa nghe ra hàm ý ẩn trong lời Thạch Mục, lại cúi chào Thạch Mục, sau đó khởi động pháp khí phi hành, bay khỏi nơi này.
Từ đầu tới cuối không nhìn Yên La một lần.
Thạch Mục nhìn theo bóng lưng Tây Môn Tuyết một hồi, lúc này mới quay đầu lại đã thấy đôi mi thanh tú của Yên La cau lại, dáng vẻ trầm tư.
- Yên La, ngươi sao vậy?
Thạch Mục hỏi.
- Ta muốn đi Côn Luân thánh khư.
Yên La bỗng dưng ngẩng đầu nói.
- Vì sao? Nơi đó khiến ngươi nhớ lại điều gì?
Thạch Mục hỏi, nhưng không hề lộ ra vẻ khác thường gì.
- Nghe thấy hai chữ Côn Luân trong lòng ta cảm thấy đau đớn, dường như gợi lại hồi ức không tốt, nhưng lại không thể nhớ ra được, vẫn chỉ có thể tới nơi đó mới có thể tìm ra đáp án.
Yên La nói.
- Côn Luân thánh khư này đương nhiên muốn đi, chỉ là có chút vấn đề về thời gian. Theo ta suy đoán, muốn về Thanh Lan Thánh địa tối thiểu cũng cần thời gian nửa năm, cho dù chúng ta có thể thuận lợi trở về thì phía bên Thanh Lan Thánh địa cũng đã hoàn thành việc chọn lọc đệ tử tham gia từ lâu ròi.
Thạch Mục trầm mặc một chút, nói.
Yên La nghe vậy, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Thạch Mục.
- Bất kể như nào đi nữa, chúng ta vẫn hướng về Thiên Ẩn tinh trước đã. Đợi khi đến nơi đó thử tìm hiểu xem có cách thức nào có thể trở về Đông Thánh tinh nhanh hơn hay không.
Thạch Mục nói.
- Đã như vậy thì chúng ta đi thôi.
Yên La lên tiếng.
Thạch Mục gật đầu, xoay tay lấy ra ngọc giản địa đồ Thiên Mang tinh, sau khi cẩn thận kiểm tra một hồi, vung bàn tay lên lấy ra Linh Vũ phi xa, dẫn theo Yên La bay về phía tây bắc.
Ngoại trừ truyền tống trận ngoài thành Đông Hoa, trên Thiên Mang tinh còn có một truyền tống trận có thể đi về Thiên Ẩn tinh, ở trên núi Xuất Vân cách đây hơn ba ngàn dặm về phía tây bắc.
Xuất Vân sơn chính là vị trí sơn môn một tông môn khác trên Thiên Mang tinh là Lam Cạnh môn, nghe nói có chút quan hệ đặc thù với Ly Trần tông, trong sơn môn có một trận pháp truyền tống cỡ nhỏ có thể đi tới Thiên Ẩn tinh, thế nhưng tiêu phí khi truyền tống gấp mấy lần ở thành Đông Hoa.
Thạch Mục sở dĩ bỏ gần cầu xa đương nhiên vì cân nhắc tình hình hiện giờ Bạch Vân quan đại loạn, lại thêm nguyên nhân Bành gia, do đó mới đi con đường này.
Hơn một canh giờ sau.
Trên dãy núi uốn lượn, một vệt sáng đột nhiên lướt qua, tốc độ dần chậm lại, cuối cùng đứng trên một rừng thông xanh tốt.
Một chiếc phi xa hình thoi quanh thân có nhiều vết rách lơ lửng trên đỉnh rừng thông, bên trên có hai người một nam một nữ, chính là Thạch Mục và Yên La.
- Phía trước chính là Lam Cạnh môn, bay thêm một phút là tới.
Thạch Mục chỉ một đỉnh núi đơn độc cách đó hơn trăm dặm, nói.
- Phiền phức tới rồi.
Yên La nói.
Thạch Mục ngẩn ra, sau đó nhìn chếch về phái trước, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện chừng mười luồng lưu quang đột nhiên lao nhanh tới đây.
Thạch Mục thấy vậy, hai mắt hơi nheo lại, trong mắt kim quang lưu chuyển, hai tay thi triển pháp quyết, Linh Vũ phi xa dừng giữa không trung.
Có điều mười mấy luồng độn quang bay tới gần, trực tiếp bao vây hai người Thạch Mục vào giữa.
Những người này không ai ngoại lệ, tất cả trên người đều mặc đạo bào tím của Ly Trần tông, người cầm đầu thân hình cao lớn, khí vũ hiên ngang, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Thạch Mục.
Thạch Mục quen người này, chính là vị Tần Cương sư huynh của Tây Môn Tuyết, mà phía sau hắn là thanh niên lông mày tím Lôi Tích cùng nữ tử xinh đẹp Lâm Đào, đám người còn lại ngoại trừ mấy người khi trước thì còn có một số khuôn mặt lạ, dường như vừa mới hội họp.
- Khặc khặc, Mục huynh, thật là xảo diệu, chúng ta có thể gặp mặt nhanh như vậy.
Tần Cương đánh giá Thạch Mục một chút, cười nói.
- Không phải là mấy vị đi truy sát dư nghiệt phản loạn sao? Sao quay lại nhanh như vậy?
Thạch Mục vẻ mặt như thường, hở hững nói.
Lời này vừa ra, sắc mặt đám người Lôi Tích, Lâm Đào trở nên khó coi.
- Ha ha... Các hạ chết tới nơi rồi còn có tâm tình chế nhạo chúng ta?
Tần Cương cười lạnh một tiếng, nói.
- Lời ấy của Tần huynh có ý gì?
Thạch Mục giả vờ không hiểu hỏi.
- Các vị sư đệ sư muội nghe lệnh, người trước mắt các ngươi tên là Mục Lỗi, chính là đồng bọn của đám dư nghiệt phản loạn Đạo Ngọc. Trước đây chính do người này ra tay quấy nhiễu dẫn tới Đạo ngọc chạy trốn. Bây giờ chúng ta bắt lấy là có thể có một câu trả lời cho tông môn.
Tần Cương không trả lời Thạch Mục, mà cao giọng nói với mấy tên đồng môn.
- Vâng!
Đám người Ly Trần tông dồn dập trả lời, trong thần sắc hiện vẻ hưng phấn.