Editor: Táo đỏ phố núi
Dọc trên đường, bộ dạng nhếch nhác của cô ta khiến cho không ít người chú ý, nhưng mà Tiếu Huyên cũng không thèm quan tâm, chỉ vội vàng chạy ra khỏi tập đoàn Đế Phàm.
“Kiều Trác Phàm, anh nói xem tại sao chị ta lại có thể đối xử với em tàn nhẫn như vậy? Dù nói thế nào đi nữa thì bọn em cũng là người một nhà... Vì sao chị ta lại đối xử với em như vậy...”
Tiếu Huyên rời đi từ lúc nào Kiều Trác Phàm cũng không thèm để ý tới.
Anh chỉ quan tâm tới cô gái nhỏ đang kích động ở trong lòng anh thôi.
Còn như Tiếu Huyên, bất cứ lúc nào anh muốn tính mạng của cô ta, đều có thể lấy được! DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
Cuối cùng dưới sự nỗ lực không ngừng của Kiều Trác Phàm, mảnh vỡ ở trên tay của Tiếu Bảo Bối cũng bị lấy ra.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm cũng phải bỏ ra cái giá khá cao đó là lòng bàn tay của anh cũng bị máu me be bét.
“Kiều Trác Phàm, tại sao anh lại đối xử với em tốt như vậy...” Cô khóc rống lên, khi Kiều Trác Phàm nghe thấy cô hỏi câu hỏi này, thì anh quay người của cô lại đối mặt với mình.
Thành thật mà nói, Tiếu Bảo Bối như vậy, hai tròng mắt mà lúc vừa rồi bởi vì Tiếu Huyên mà xuất hiện những tơ máu đỏ giờ đã biến mất không thấy gì nữa. Đôi mắt của cô, trong sáng giống như lúc Kiều Trác Phàm mới gặp gỡ cô vậy.
Cho dù là mặt mũi tràn vô cùng bẩn thỉu, nhưng mà đối diện với đôi mắt thì vẫn khiến cho nhịp tim của Kiều Trác Phàm đập loạn nhịp mà không hề báo trước.
Một khắc kia, anh đột nhiên có chút xúc động, muốn nói cho cô biết bí mật nhiều năm trong lòng mình...
"Cục cưng, anh..." Vừa lúc anh nói xong ba chữ này thì Tiếu Bảo Bối ở trong lòng đột nhiên ngả người về phía sau.
Nhiều năm về sau, Kiều Trác Phàm nhớ lại khoảnh khắc ngày hôm nay, thì anh chỉ có cảm giác hồn vía của mình như bị rút sạch.
Ngay cả sau đó anh ôm Tiếu Bảo Bối đi tới bệnh viện như thế nào, hay là anh làm sao mà vượt qua được khoảng thời gian đưa cô đi bệnh viện, anh cũng đều không nhớ rõ được.
Anh chỉ nhớ là lúc ấy anh chỉ có một lòng tin là nếu như Tiếu Bảo Bối không sống được, thì anh sẽ trực tiếp lột da Tiếu Huyên!
- - Đường phân cách - -
“Cô bé à, cháu tỉnh rồi hả?” Lúc Tiếu Bảo Bối tỉnh lại một lần nữa, thì vừa mở mắt ra là nhìn thấy một căn phòng trắng tinh. Trong không khí, có mùi nước Javel mà cô không thích nhất.
Mà Thẩm Niệm Cẩm ở cách đó không xa nhìn thấy trên giường bệnh có động tĩnh lập tức đứng lên.
“Dì nhỏ...” Lúc Tiếu Bảo Bối nói lên một câu như vậy, cô chỉ cảm thấy cổ họng của mình khô rát.
“Trước tiên đừng cử động gì cả. Uống nước cho nhuận họng. Nếu không thì cổ họng sẽ không chịu nổi...” Rất kỳ lạ, Thẩm Niệm Cẩm ở bên cạnh cô, thương yêu cô như một trưởng bối. d,0dylq.d.
Nhất là lúc cô muốn ngồi thẳng lên, thì bà liền để một cái gối ở sau lưng làm nệm dựa cho Tiếu Bảo Bối, cả hành động vuốt góc chăn lại cho cô, điều này không khỏi khiến cho Tiếu Bảo Bối nhớ tới mẹ của cô lúc còn ở nhà. Những thứ này, khiến cho cô càng nhớ tới mẹ của mình...
So với khi Thẩm Niệm Cẩm đối nghịch với Kiều Trác Phàm thì giống như là sấm sét giữa trời quang.
“Có muốn ăn món gì không?” Lúc này Thẩm Niệm Cẩm ngồi gần giường bệnh của Tiếu Bảo Bối, một tay nắm lấy bàn tay không bị thương của Tiếu Bảo Bối, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thẩm Niệm Cẩm thương yêu như vậy, khiến cho Tiếu Bảo Bối có chút nghi ngờ, đến cùng thì Thẩm Niệm Cẩm này là dì nhỏ của Kiều Trác Phàm, hay là dì nhỏ của cô.
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối không biết là, Thẩm Niệm Cẩm đối xử với cô như vậy là có nguyên nhân.
Đã từng có một thiếu niên vì cô bé ngốc nghếch này mà xa xứ, phiêu bạt khắp nơi. Nhà họ Thẩm và nhà họ Kiều cũng bởi vì chuyện này mà chạy đôn chạy đáo cả lên.
Bây giờ, người thiếu niên đó đã trưởng thành. Khi bọn họ vẫn lo lắng ngươi thiếu niên này sẽ phiêu bạt bên ngoài cả đời như vậy thì anh lại dứt khoát trở về vì cô bé ngốc nghếch này.
Xét về cơ bản, cho dù là nhà họ Thẩm hay là nhà họ Kiều đều phải cảm ơn cô bé này.
Lại nói, lúc Thẩm Niệm Cẩm chạy tới bệnh viện, nhìn thấy cả người Kiều Trác Phàm đều là máu me canh ở bên ngoài cửa phòng cấp cứu, nhìn ánh mắt như trời sụp kia của anh. Lúc này Thẩm Niệm Cẩm mới thực sự hiểu được ý nghĩa của cô bé này đối với Kiều Trác Phàm.
Cho nên, bà không đối xử tốt với Tiếu Bảo Bối thì đối xử tốt với ai đây?
Chỉ có làm cho lòng của Tiếu Bảo Bối hướng về phía bà, thì bà còn sợ Kiều Trác Phàm không nghe lời của dì nhỏ này hay sao?
"..." Tiếu Bảo Bối lắc lắc đầu, bây giờ cô không có cảm giác thèm ăn lắm. Nhìn căn phòng xa lạ này một lượ, cô hỏi: “Dì nhỏ, Kiều Trác Phàm đâu?"
Sau khi tỉnh lại, không hiểu sao cô lại muốn được gặp anh.
Nhưng...
Cô cũng có chút sợ hãi phải nhìn thấy anh. d,0dylq.d.
“Tay của thằng bé cũng bị thương. Dì bảo nó đi xử lý miệng vết thương rồi, nhưng mà nó phải chờ tới khi tình huống của cháu ổn định lại mới bằng lòng đi...” Thẩm Niệm Cẩm nhắc tới Kiều Trác Phàm thì có chút đau đầu.
Mà khi Tiếu Bảo Bối nghe thấy tin tức Kiều Trác Phàm cũng bị thương thì trong lòng lộp bộp vang lên.
Một giây này cô lại càng sợ khi phải nhìn thấy Kiều Trác Phàm.
Nhưng mà người ta càng sợ hãi điều gì, thì hết lần này tới lần khác cái đó sẽ xuất hiện.
Ngay lúc Tiếu Bảo Bối nghĩ có nên trốn tránh không gặp Kiều Trác Phàm hay không, thì ở cửa chính liền vang lên tiếng động.
Ngay sau đó thì Kiều Trác Phàm đẩy cửa bước vào...
Lúc này trên chiếc áo sơ mi trắng của Kiều Trác Phàm vẫn còn vết máu đỏ tươi rất chói mắt.
Tay trái của anh thì bó thành một nùi.
Sau khi vào cửa, ánh mắt của anh tự nhiên nhìn về phía người nằm trên giường.
Một giây kia, Tiếu Bảo Bối muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng, cô lại vùi đầu mình vào trong chăn.
Cô đã làm sai dienndnle,qu.y don...
Nhưng mà cô không biết phải nói xin lỗi với anh như thế nào.
“Ôi trời, bộ xương già này của dì không thích hợp ở lại bệnh viện này nữa. Được rồi, cháu hãy tự chăm sóc chính mình đi!” Thẩm Niệm Cẩm cũng là người tinh ý. Nhìn qua bộ dạng này của hai người, biết là có lời muốn nói. Bà vội vàng tìm một cái cớ không ra sao để chạy trốn.
Trước khi ra ngoài, bà vẫn không quên nhắc nhở Kiều Trác Phàm: “Kiều, thả lỏng một chút!”
Không thấy Kiều Trác Phàm đáp lại, bà liền rời đi.
“Cục cưng, đừng vùi đầu vào trong chăn, bị ngạt thở sẽ không tốt!” Anh ngồi xuống bên cạnh Tiếu Bảo Bối, muốn đưa tay ra kéo chăn của cô. Nhưng mà tay vừa động, thì liền đau!
Bác dĩ đã nói tình huống của anh còn nghiêm trọng hơn Tiếu Bảo Bối mấy lần. Vết thương này, sợ là mấy tháng mới có thể khỏi hẳn.
Tiếu Bảo Bối trốn ở trong chăn, co người lại giống như một con tôm.
Nổi điên lên muốn dạy dỗ Tiếu Huyên, nhưng bây giờ người bị đau lại chính là cô.
Mà cô lại còn làm liên lụy khiến cho Kiều Trác Phàm cũng bị thương...
Chuyện phí sức mà lại không có chút kết quả như vậy, Tiếu Bảo Bối biết là Kiều Trác Phàm sẽ cười nhạo cô.
Cô trốn ở trong chăn, không biết thò đầu ra thì sẽ như thế nào.
Sau khi Kiều Trác Phàm nói một câu xong, thì sau một thời gian dài cũng vẫn không lên tiếng, Tiếu Bảo Bối cho rằng anh đã rời khỏi rồi.
Ngay lúc cô còn do dự không biết có nên vén chăn lên nhìn xem anh còn ở đó không, thì bên ngoài lại vang lên giọng nói trêu đùa của Kiều Trác Phàm: “Vốn lớn lên đã không được xinh đẹp rồi, nếu như ngột ngạt quá biến thành bánh bao thì phải làm sao bây giờ?”
Lời này vừa vang lên, cô gái vốn đang trốn ở trong chăn đột nhiên vén chăn lên, tức giận hét với Kiều Trác Phàm: “Anh mới là bánh bao, cả nhà anh đều là bánh bao!”
Nhưng mà sau khi mắng xong thì Tiếu Bảo Bối liền hối hận.
Cô chính là không nhịn được bị trêu chọc, biết rõ là Kiều Trác Phàm chỉ trêu chọc cô, nhưng mà cô còn vén chăn lên. Lần này thì hay rồi làm sao cô đối mặt với anh được đây? dienndnle,qu.y don
Nhưng lúc Tiếu Bảo Bối do dự có nên kéo chăn lên đắp vút đầu nữa không thì đột nhiên Kiều Trác Phàm giang hai cánh tay ra, ôm cô vào trong lòng. Một màn này khiến cho Tiếu Bảo Bối sững sờ. Mà ngay sau đó giọng nói khàn khàn không giống như bình thường của Kiều Trác Phàm vang lên ở bên tai cô, khiến cho đồng tử của cô đột nhiên phóng đại lên không ít: “Cục cưng, đều là anh không tốt...”
Hết chương 73.