Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 310: 13 câu tỏ tình (11)



Cô nghĩ, anh hẳn là không phải đều đối xử nói chuyện với bất kỳ cô gái nào như vậy chứ, là cô tự mình đa tình sao?

Lăng Mạt Mạt đến biệt thự, giống như cũ, trước lên phòng âm nhạc tầng ba, vậy mà đẩy cửa ra, bên trong lại không có một bóng người.

Lăng Mạt Mạt nhíu mày, xuống lầu, gõ cửa phòng Lý Tình Thâm một cái, nghe được bên trong truyền đến một câu: “Vào đi.”

Lúc này Lăng Mạt Mạt mới đẩy cửa ra, tiến vào nửa cái đầu: “Thầy, em tới rồi.”

Lý Tình Thâm lạnh lùng ngồi ở trước dương cầm cạnh cửa sổ sát đất, đang bận rộn.

Nghe được tiếng Lăng Mạt Mạt, anh không có chút phản ứng nào, thậm chí mắt cũng không chớp xuống.

Lăng Mạt Mạt bĩu môi, đã quen Lý Tình Thâm hay không để ý tới người khác, cho nên nói tiếp một câu: “Thầy, em đi lên lầu đây.”


Lý Tình Thâm tiếp tục chuyện của mình, giống như căn bản là Lăng Mạt Mạt không tồn tại, Lăng Mạt Mạt chu mỏ một cái, liền nhẹ nhàng đóng cửa, lên lầu.

Đến buổi tối, Lăng Mạt Mạt làm cơm tối xong, gõ cửa đi kêu Lý Tình Thâm ăn cơm.

Một lúc lâu Lý Tình Thâm mới xuống lầu, Lăng Mạt Mạt trước sau như một xới cơm cho anh, Lý Tình Thâm vẫn mang bộ mặt không biểu tình gì, lạnh lùng ngồi ở trước mặt Lăng Mạt Mạt, nhanh chóng ăn cơm.

Lăng Mạt Mạt có nói hai câu, muốn đánh vỡ cục diện trầm lặng, nhưng mỗi lần cô nói dứt lời, cô đều nhận được sự im lặng, đến cuối cùng, Lăng Mạt Mạt cũng dứt khoát ngậm miệng không nói thêm gì nữa.

Lý Tình Thâm cơm nước xong, liền buông đũa xuống, sau đó đứng lên, trong miệng Lăng Mạt Mạt còn đang ăn cơm, thấy Lý Tình Thâm muốn rời đi, liền híp mắt cười nói: “Thấy, anh ăn no chưa?”

Lăng Mạt Mạt lại nhìn chén cơm của Lý Tình Thâm một cái, lại còn dư hơn phân nửa, hơn nữa đồ ăn trên bàn còn nhiều anh không động tới, liền tiếp tục nói: “Thầy, khẩu vị anh không tốt sao? Sao ăn ít như vậy?”


Đảo tròn mắt, Lăng Mạt Mạt còn nói: “Thầy, có phải anh bệnh còn chưa khỏi hay không? Có nên uống thuốc không?”

Cuối cùng Lý Tình Thâm dừng lại bước chân, quay đầu liếc mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, trên khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh có chút dọa người, Lăng Mạt Mạt nhìn mà đáy lòng lo lắng, lập tức ngậm miệng lại.

Lý Tình Thâm thu hồi ánh mắt lạnh lùng, cũng không có nói một câu, đi thẳng lên lầu.

Lăng Mạt Mạt ý thức được hình như tâm tình Lý Tình Thâm không tốt, cô vừa ăn cơm, vừa cẩn thận ở suy nghĩ trong đầu, xác định không phải là mình chọc Lý Tình Thâm tức giận, cho nên, liền yên tâm thoải mái ăn cơm, rửa chén xong, lên lầu, đi vào phòng ngủ của mình nghỉ ngơi.

Hai ngày sau, Lý Tình Thâm vẫn luôn mang thái độ lạnh lẽo cách xa người ta ngàn dặm, cũng may Lăng Mạt Mạt đã thành thói quen về việc tâm tình anh không ổn định, càng cẩn thận một chút, thật vất vả chịu qua ba ngày buồn khổ này, cuối cùng Lăng Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, lập tức cầm đồ đạc của mình, gọi một cú điện thoại cho công ty taxi, rồi tạm biệt Lý Tình Thâm rời đi.

Lăng Mạt Mạt ra khỏi biệt thự, xe taxi còn chưa tới, cô liền đứng ở ven đường chán đến chết, đá hòn đá nhỏ.

Lăng Mạt Mạt ra khỏi biệt thự, xe taxi còn chưa tới, bởi vì Enson không có trả lời wechat của cô, tâm tình của cô mấy ngày nay cũng xuống dốc, cho nên, liền đứng ở ven đường đá hòn đá nhỏ, trong đầu không ngừng nghĩ tới Enson.

Trong lúc bất chợt bên tai truyền tới một hồi còi vang đinh tai, Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu lên, thấy được một chiếc xe nhìn quen mắt, còn không có đợi cô nghĩ xem xe của ai, cửa sổ xe cũng đã chậm rãi hạ xuống.



DMCA.com Protection Status