Điềm Nhập Tâm Phi

Chương 2



Tin nhắn vừa gửi đi, Hạ Y Đồng quay sang liền hỏi: “Cậu đang nói chuyện với ai vậy? ”

Nguyễn Hân nói thật: ” Phó Tư Nghiên bảo mình cùng đi với anh ấy. ”

Ánh mắt Hạ Y Đồng sáng lên như trở thành fan CP. Đơn giản quyết định: ” Vậy cậu đi cùng anh ấy đi, mình tự lái xe trở về.”

Nguyễn Hân: ” Có gì đáng cười chứ, muộn như vậy làm sao có thể để cậu lái xe trở về, nhất định mình phải đưa cậu về.”

Hạ Y Đồng vì nghĩa khí của người chị em mà cảm động sâu sắc, chẳng qua vừa nãy nghe Nguyễn Hân nói về quan hệ của mình với Phó Tư Nghiên, quyết định vẫn là không làm cho mối quan hệ giữa vợ chồng họ trở nên tồi tệ hơn nữa.

“Hân Hân, Phó tổng vừa xuống máy bay liền đến tham gia tiệc từ thiện, hơn nữa ban tổ chức không hề biết anh ấy sẽ đến. Mình thực sự cảm thấy anh ấy đi ra ngoài công tác lâu như thế nên không đợi được muốn gặp cậu, mới đặc biệt tới đây tìm cậu đó.”

Nguyễn Hân vẻ mặt thờ ơ: “Không thể nào.”

Hạ Y Đồng phản đối nói: ” Sao lại không thể chứ, nếu không anh ấy tại sao lại gửi tin nhắn cho cậu bảo cậu đi cùng anh ấy? ”

Nguyễn Hân hơi nghẹn lời: ” Dù sao khả năng mà cậu nói chính là không thể, cậu đừng đoán bừa nữa. Mình đã nói với anh ấy có tài xế đón mình rồi, đi thôi.”

Hạ Y Đồng thật hận rèn sắt không thành thép với cô: ” Tài xế và chồng sao có thể giống nhau được, cậu có biết chồng của cậu có bao nhiêu lợi hại hay không, có bao nhiêu người muốn leo lên xe của anh ấy…”

Ngay lập tức ánh mắt của cô dừng lại, vỗ vỗ vai Nguyễn Hân: “ Mình đi… Hân Hân cậu mau nhìn xem. Đóa bạch liên Nguyễn Thư Nhã kia đang muốn làm cái gì, ánh mắt đều dán thẳng lên người chồng cậu rồi.” Nguyễn Hân nhìn theo ánh mắt của cô ấy liền thấy Phó Tư Nghiên và Tần Cảnh Diệu đang đứng cùng nhau. Tần Cảnh Diệu nghiêng đầu, không biết Phó Tư Nghiên đã nói cái gì Tần Cảnh Diệu liếc mắt đến chỗ Nguyễn Hân đứng, ánh mắt hạ xuống mang theo vẻ đã hiểu. Niết nhẹ ly rượu rồi cụng ly với anh: ” Hôm sau tụ họp nhớ mang theo chị dâu cùng nhau đến đi.”

Phó Tư Nghiên ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay, đem ly rượu đặt lại ở trên bàn. Ánh mắt nhìn xuống điện thoại thấy tin nhắn Nguyễn Hân trả lời cho mình, giọng nói thản nhiên: “Hôm khác lại nói.”

Tần Cảnh Diệu nhướng mày, ánh mắt nhìn anh trêu chọc.

Phó Tư Nghiên không để ý anh ta, ánh mắt dời đến trên người Nguyễn Hân, nhấc chân bước về phía cô. Nguyễn Thư Nhã ở cách đó không xa hơi vén tóc, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ cổ yếm, đường rãnh ngực như ẩn như hiện. Dùng dáng đi quyến rũ nhất đến trước Phó Tư Nghiên ngăn anh lại. Nở nụ cười vươn tay trước mặt anh: ” Phó tổng, thật là trùng hợp, không ngờ là lại có thể gặp được ngài ở đây.”

Giọng điệu cô ta tỏ ra thân thiết, nhưng Phó Tư Nghiên lại không nhận ra mình có quen biết cô ta nên nhìn cũng không nhìn, trực tiếp cho Vạn Kì một ánh mắt.

Vạn Kì nhanh chóng bước lên phía trước đưa tay ra ngăn cô ta lại, đề phòng máy ảnh có thể chụp trúng cô ta và Phó Tư Nghiên chung một khung hình. Khách khí nói chuyện: ” Thật ngại quá! Lý tiểu thư. Phó tổng của chúng tôi tiếp theo còn có công việc khác đã sắp xếp, nếu như cô có việc gì mời đến tập đoàn Thành Nguyên đặt lịch hẹn.”

Nguyễn Thư Nhã nghe thấy Vạn Kì trực tiếp gọi tên thật của mình. Khóe môi cô ta mím chặt như căng ra, rút tay về, miễn cưỡng nở nụ cười cứng ngắc: “Cũng không tính là có chuyện gì. Chính là mấy ngày trước khi cùng baba ăn cơm, nghe ông ấy nhắc đến muốn mời Phó tổng đến nhà ăn bữa cơm, không biết lúc nào Phó tổng có thời gian rảnh. Vừa đúng lúc tôi gặp Phó tổng ở đây muốn thay baba hỏi một câu Phó tổng lúc nào thì có thời gian.”

Baba trong miệng cô ta đương nhiên không phải là ba ruột của cô ta, mà là Nguyễn Đức Nghiệp. Đến Nguyễn Đức Nghiệp cũng lôi ra rồi, Vạn Kì do dự một lúc, hướng về phía Phó Tư Nghiên gọi: “Phó tổng.”

Kéo Phó Tư Nghiên vào chuyện này. Đã thành công thu hút ánh mắt hiếu kỳ sang hướng này. Trên môi nở nụ cười tự tin. Cô ta chắc chắn rằng Phó Tư Nghiên sẽ không thể không cho Nguyễn Đức Nghiệp một chút mặt mũi, tại hiện trường hôm nay phần lớn đều là người của giới giải trí. Cô ta có thể nói với Phó Tư Nghiên hai câu, liền đã đủ để cho bọn họ tưởng tượng rồi, tự nhiên có người nguyện ý suy đoán tiếp, đem tài nguyên tốt tặng đến tay cô.

Cô ta khẽ nhướng chân mày, liếc nhìn Nguyễn Hân đang đứng ở trước cửa lớn.

Trần trụi khiêu khích.

Phó Tư Nghiên khẽ cau mày lại, nói: ” Xin lỗi, tôi không quen biết ba của cô. ” Ba mà anh nói ra là ba ruột của Nguyễn Thư Nhã. Giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng Vạn Kì vẫn nghe ra được Phó Tư Nghiên đang không kiên nhẫn.

Hạ Y Đồng kìm nén sự tức giận đẩy đẩy lưng Nguyễn Hân, ghé sát vào tai cô nói: ” Ả bạch liên đó muốn móc nối với chồng của cậu kìa, lên đi.”

Hai tay Nguyễn Hân khoanh ở trước người càng thờ ơ trả lời: ” Phó Tư Nghiên sẽ không thể không nhìn đến cô ta.”

Lời vừa nói ra, liền nhìn thấy Vạn Kì làm một động tác mời với Nguyễn Thư Nhã.

Nụ cười tự đắc trên mặt Nguyễn Thư Nhã rất nhanh đã không giữ nổi nữa, cố chống đỡ nói: ” Vậy nếu Phó tổng bận, tôi liền không làm phiền nữa.”


DMCA.com Protection Status