Đích Nữ Vô Song

Chương 333:





Editor: Vy Vy 1505

Kinh quốc chính biến, hậu duệ tiền triều đoạt lại ngôi vị Hoàng đế, lại giao hảo với Đại Hạ, hơn nữa sự thật Hoàng Liệt đế binh biến chậm rãi truyền ra, đủ loại thị phi trở thành đề tài tán dóc say sưa của dân chúng. Nhưng nhiệt độ chuyện này cũng không kéo dài lâu, bởi vì đã dần dần vào tháng chạp, hơn nửa tháng nữa là đến năm mới, đúng là lúc nên mua hàng tết, may quần áo mới, mọi người cũng không để ý tới mấy chuyện khác nữa.

Mà đối với Xuân Dương cung, trước năm mới còn có một sự kiện quan trọng, chính là sinh nhật của Cửu điện hạ Vũ Hoàng Mặc.

Hai mươi ba tháng chạp, ngày lạnh nhất trong năm.

Ba năm trước Bùi Nguyên Ca quen biết Vũ Hoàng Mặc, nhưng năm đó còn chưa đến tháng chạp đã xảy ra đủ loại biến cố, Vương mỹ nhân bị giết, nàng cầu tình vì Hoàng Mặc, sau đó theo phụ thân bị biếm đến Quan Châu, không kịp mừng sinh nhật Hoàng Mặc. Ba năm rồi nàng đều ở Quan Châu, lại cẩn tuân ước định với Hoàng đế, suốt ba năm đều không gặp Hoàng Mặc.

Cho nên, đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau trải qua sinh nhật của Hoàng Mặc, Bùi Nguyên Ca tự nhiên vô cùng xem trọng.


Nàng chuẩn bị quà sinh nhật cho Vũ Hoàng Mặc, Ôn Dật Lan cũng đúng dịp chuẩn bị thọ lễ cho mẹ chồng mừng thọ bốn mươi tuổi, hai người liền hẹn gặp nhau ở cửa cung, sau đó lại đến cửa hàng trong thành chọn lựa thọ lễ.

Ôn Dật Lan chuẩn bị thọ lễ cho mẹ chồng còn dễ tìm, chọn một tấm lụa Vân Cẩm mềm mại có hoa văn chữ ‘thọ’, Ôn Dật Lan tự tay may trang phục là được, nhưng chọn quà sinh nhật cho Vũ Hoàng Mặc, Bùi Nguyên Ca nhìn cái này không vừa lòng, nhìn cái kia cũng không vừa lòng, cuối cùng được chưởng quầy đề cử, ở một cửa hàng bí ẩn nằm sâu trong hẻm tìm được lễ vật hợp ý.

Ôn Dật Lan rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được trêu ghẹo: "Tỷ thấy nha, chỉ cần Cửu điện hạ biết tâm tư của muội, cho dù muội tặng hắn một cái lông ngỗng, hắn cũng sẽ thực vui vẻ, của ít lòng nhiều thôi!"

Sắc mặt Bùi Nguyên Ca ửng đỏ: "Chê cười muội phải không? Ba năm trước không biết là ai, vì một quyển thơ bản đơn lẻ, gửi thư hơn ngàn dặm tới Quan Châu nhờ vả, hại muội tìm hết hiệu sách lớn nhỏ ở Quan Châu, khó khăn lắm mới tìm được! Lúc này ngược lại tỏ ra không có việc gì đến cười muội? Sớm biết như thế, lúc trước cho dù thiêu hủy tập thơ cổ kia, cũng không phái người tám trăm dặm kịch liệt đưa cho người nào đó!"

"Nguyên Ca yêu dấu, là tỷ sai lầm rồi, muội tha tỷ được không?" Bị nắm nhược điểm, Ôn Dật Lan chỉ phải cầu xin tha thứ.

Bùi Nguyên Ca liếc nàng một cái, nở nụ cười: "Quên đi, nể mặt tỷ hôm nay cũng theo muội chạy một ngày, muội liền đại nhân đại lượng, không so đo với tỷ! Nghe nói Xuân Thượng Cư mới ra bách hoa yến, không chỉ đẹp mắt, hương vị lại ngon, còn bỏ thêm rất nhiều dược liệu có công hiệu làm đẹp dưỡng nhan, nể mặt tỷ cũng vất vả một ngày, muội mời khách!"

"Được!" Ôn Dật Lan vui sướng không thôi, vỗ tay nói: "Tỷ cũng nghe danh bách hoa yến nổi như cồn, đang muốn đi nếm thử!"

Xe ngựa hai người đi không bao lâu, bỗng nhiên ngừng lại.

Tử Uyển khẽ nhíu mày, giương giọng hỏi: "Sao lại thế này?"

"Hồi Tử Uyển cô nương, phía trước hình như xảy ra chuyện gì, xúm lại rất nhiều người, chắn kín cả đường, trong chốc lát chỉ sợ không qua được!" Giọng nói của phu xe truyền qua màn: "Phu nhân, chúng ta đợi chút, chờ xong chuyện lại đi, hay là lùi về đi đường vòng?"

Bởi vì Bùi Nguyên Ca cải trang ra cung, vì không tiết lộ thân phận của nàng, phu xe không gọi "Hoàng tử phi", mà xưng là "Phu nhân".

Bùi Nguyên Ca khẽ nhíu mày, nàng coi như biết đường trong kinh thành, nếu lùi về, ít nhất phải lui một dặm mới có đường khác, nhưng lại vòng xa.


Nàng vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, phía trước một hàng gần như đều là xe ngựa, toàn bộ đều bị kẹt ở nơi này. Nhìn len qua đội ngũ xe ngựa tới phía trước, quả nhiên thấy xúm lại một đám người.

Giữa đám người là một chiếc xe ngựa, tuy trang sức hoa lệ, nhưng không có phẩm cấp, hiển nhiên chủ nhân xe ngựa chỉ là một người giàu có tầm thường mà thôi. Trước xe ngựa là một nữ nhân trẻ tuổi quần áo tả tơi, ôm một đứa nhỏ, đang quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt, phía trước nàng hình như còn nằm một người, bên cạnh là một người mặc quần áo nô bộc, giống như đang tranh chấp không ngớt với nữ nhân trẻ tuổi, thường thường truyền đến tiếng khóc của nữ nhân và đứa nhỏ.

Ôn Dật Lan cũng thấy được tình hình này, nhịn không được hỏi: "Sao lại thế này?"

"Sở Quỳ, ngươi đi nhìn xem sao lại thế này?" Bùi Nguyên Ca phân phó.

Sở Quỳ gật đầu, xuống xe ngựa, mang theo một tiểu nha hoàn, một tiểu thái giám cải trang đi tới trong đám người.

Một lát sau, Sở Quỳ trở về xe, nhỏ giọng nói: "Khởi bẩm phu nhân, nô tỳ hỏi thăm được, chủ nhân xe ngựa là nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư, nghe nói xe ngựa bọn hắn đi đến nơi này, đụng vào một nam tử trung niên quần áo lam lũ, khiến người đó hôn mê. Nữ nhân kia là thê tử của nam nhân, chạy ra khóc lớn, nói trượng phu nàng bị thương nặng, muốn người trong xe ngựa cho câu công đạo, nhị chưởng quầy lại nói là nam nhân trung niên lao tới, cố ý đụng vào xe ngựa của hắn ăn vạ, hai bên tranh chấp không ngớt, càng nháo càng lớn."

Ôn Dật Lan nhíu mày: "Nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư cũng quá kiêu căng rồi? Nếu đụng vào người thì nên bồi thường, sao ngược lại nói người ta ăn vạ chứ? Nào có ai vô duyên vô cớ đâm vào xe ngựa? Cũng không phải chán sống!"

"Nam tử bị đụng thương thế ra sao? Đã chết sao?" Bùi Nguyên Ca hỏi.


"Vậy thì chưa ạ." xưa nay Sở Quỳ kín đáo cẩn thận, sẽ không bỏ qua chi tiết gì, nghe vậy lập tức đáp: "Nô tỳ xem qua, đầu nam nhân kia chảy máu, hôn mê bất tỉnh, hình như bị thương không nhẹ."

"Sắp mừng năm mới rồi, nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư thật sự là tội lỗi!" Ôn Dật Lan vốn thích bênh vực kẻ yếu, nghe vậy càng bất mãn.

Bùi Nguyên Ca xa xa nhìn tình hình trong đám người, lại lắc lắc đầu: "Ôn tỷ tỷ nói lời này hình như còn quá sớm, đến tột cùng ai đúng ai sai còn rất khó định luận! Muội thấy nữ nhân kia cũng có chút vấn đề, sự cố này chỉ sợ có nội tình khác, không đơn giản như vậy."

"Sao lại nói vậy?" Ôn Dật Lan lại nhìn ra ngoài.

Nhưng cho dù nhìn thế nào, nàng cũng cảm thấy nữ nhân kia mặc đơn bạc, khóc gần như hụt hơi, cộng thêm đứa nhỏ trong lòng nàng oa oa khóc lớn đều có vẻ vô cùng đáng thương, mỏng manh yếu đuối như cây cỏ héo rũ trong mùa đông, vô cùng làm cho người ta thương tiếc.

"Vừa rồi Sở Quỳ nói, đầu nam nhân kia chảy máu, hôn mê bất tỉnh, hiển nhiên thương thế thực nghiêm trọng, nếu hắn thật là trượng phu





DMCA.com Protection Status