Đích Nữ Vô Song

Chương 315:





Editor: Vy Vy 1505

Cuối thu đầu đông, khó được thời tiết trong sáng, ánh nắng ấm áp chiếu trên ngói lưu ly hoàng cung ánh vàng rực rỡ, cũng chiếu sáng trên hoa cúc vàng nở muộn trước đình, trong mênh mông sắc vàng óng ánh, hoa diệu mà tôn quý, các thiếu nữ nói cười yến yến bên cạnh, quần áo lăng la tơ lụa sắc màu đẹp đẽ quý giá cũng lóng lánh nhàn nhạt, khiến cuối thu vốn tịch liêu lãnh túc trở nên rộn rã mà náo nhiệt.

Sau lưng mỗi nữ tử quý tộc đều có thị nữ cầm hộp gấm, trong hộp gấm tự nhiên chính là tranh thêu.

Sử giả Kinh Quốc lấy tranh thêu khiêu khích, yêu cầu đấu thêu, cơ hội như vậy mọi người ai chịu buông tha? Bởi vậy đều dốc hết toàn lực muốn tìm được tranh thêu tốt nhất, giành được phần xuất sắc này.

Vốn chỉ là các thiếu nữ giao hảo nhận xét tranh thêu của nhau, nói tranh này đẹp, tranh kia không tệ. Nhưng dần dần, càng ngày càng nhiều người bắt đầu triển lãm tranh thêu của chính mình, cùng người khác tranh đấu, đều kiệt lực thể hiện tranh thêu của chính mình tuyệt vời đến mức nào, khắc khẩu đến cuối cùng gần như sắp ầm ĩ.

Nhưng mà, chung quy các nữ tử này đều còn nhớ rõ đây là hoàng cung, không dám cao giọng ầm ĩ xôn xao, nhưng trong ánh mắt lẫn nhau đều thấy được không phục.


Khi Liễu Băng My tiến vào đại điện, nhìn thấy chính là tình hình giương cung bạt kiếm như vậy.

Đôi môi hồng nhuận cong lên một chút trào phúng, Liễu Băng My có chút miệt thị nhìn các nữ tử này, trong giới tiểu thư quý tộc kinh thành, có bao nhiêu người có thể tinh thông thêu thùa? Tranh thêu của những người hơn phân nửa đều là tìm tú nương thêu. Nhưng muốn tìm được tú nương tốt nhất không thể thiếu quyền thế và tiền tài, lại có ai có thể so sánh với đích tiểu thư Liễu phủ như nàng? Huống chi, người cuối cùng quyết định bức tranh thêu ưu khuyết là Liễu quý phi, là cô mẫu của nàng, đương nhiên sẽ thiên vị người nhà mẹ đẻ, những người này ngay cả điểm này cũng thấy không rõ, lại còn ở đây tranh đoạt, thật sự là ngu muội!

Nghĩ đến tranh thêu phụ thân dùng hết nhân lực vật lực vì chính mình tìm được, tươi cười của Liễu Băng My nhất thời có chút dịu đi.

Bởi vì bức tranh thêu này ký thác biết bao hy vọng của nàng, nên thậm chí Liễu Băng My không dám giao cho nha hoàn, mà muốn tự tay cầm.

Nàng cẩn thận yêu quý vuốt ve hộp gấm gỗ tử đàn mạ vàng trong tay, nghĩ đến bức tranh thêu bên trong liền nhịn không được kích động. Nếu nàng có thể trổ hết tài năng trong đấu thêu lần này, vì Đại Hạ áp chế Kinh quốc một đầu, nhất định sẽ thanh danh truyền xa, cũng nhất định sẽ... làm cho hắn xem trọng nàng vài phần!

Hơn nữa, nếu nàng thắng được đấu thêu lần này, phụ thân bị phạt đóng cửa tự kiểm điểm cũng có thể quan phục nguyên chức, đến lúc đó nàng vẫn là Liễu phủ đích tiểu thư kim tôn ngọc quý như cũ!

Tuy gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, Liễu Cẩn Nhất bị đoạt chức cấm túc, tạm thời do Ôn các lão tiếp nhận vị trí Lại bộ thượng thư, khiến thanh thế Liễu thị giảm xuống không ít. Nhưng Liễu quý phi phục quyền, lại làm cho người ta ôm thái độ ‘quan sát rồi tính tiếp’ với Liễu thị. Bởi vậy nhìn thấy Liễu Băng My vào, vẫn có các tiểu thư xúm lại đây.

Nếu khi Liễu thị thua, các nàng không thay đổi thái độ, đợi cho Liễu thị lại lần nữa hưng thịnh, Liễu Băng My sẽ đối đãi các nàng không giống người khác.

Mang tính toán như vậy, một nữ tử quần áo vàng nhạt lúm đồng tiền như hoa xu nịnh nói: "Hôm nay Liễu tiểu thư thật đẹp, vừa đến muội liền cảm thấy toàn bộ cung điện đều sáng lên!"

Liễu Băng My vốn là tiểu thư xinh đẹp nhất Liễu thị, hôm nay lại cố ý trang điểm tỉ mỉ, mặc áo màu đỏ hải đường thêu hoa văn lá sen, phía dưới là váy màu đỏ viền trắng, thít eo bằng vải lụa chỉ vàng chói mắt, trên đầu cài trang sức vàng ròng óng ánh. Dung mạo nàng vốn minh diễm cộng thêm trang điểm đẹp đẽ quý giá thích hợp, lại chương hiển hoàn toàn mỹ mạo.

Tuy nữ tử áo vàng có ý xu nịnh, nhưng cũng mang theo vài phần chân thật ghen tỵ.

Nữ tử ai không thích được người khác khen mình xinh đẹp? Liễu Băng My mỉm cười có chút khoe khoang, nói: "Ngụy tiểu thư hôm nay cũng rất được!"


"Đứng trước mặt Liễu tiểu thư, ta tự biết xấu hổ!" Ngụy tiểu thư đến gần Liễu Băng My, thấp giọng nói: "Liễu tiểu thư không nhìn thấy vừa rồi Mạc tiểu thư kiêu căng ngang ngược đâu, giống như tranh thêu của nàng là thiên hạ đệ nhất vậy, chẳng qua ỷ vào hiện nay Mạc chiêu nghi được sủng ái, cho nên mới khoe khoang, thực chướng mắt kiểu cách nhà giàu mới nổi, hẹp hòi! Đáng tiếc tranh thêu của muội không tốt, bằng không chắc chắn cho nàng đẹp mặt, cho nàng biết trời cao đất rộng!"

Mạc tiểu thư chính là muội muội của Mạc chiêu nghi.

Ai ai cũng biết Mạc chiêu nghi và Liễu quý phi xem nhau không vừa mắt, Liễu Băng My cười lạnh, nói: "Ngụy tiểu thư cũng đừng để trong lòng, chim sẻ chính là chim sẻ, cho dù lên chức vị cao cũng không thể nào giống chim khách, vẫn líu ríu khiến người chán ghét như cũ thôi! Muội không thể trông cậy vào nàng leo lên chức cao, liền biến thành chim khách biết báo tin vui được? Cần gì chấp nhặt với người như thế!"

Nàng cố ý lớn tiếng, nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người lại đây.

Vốn cũng không biết Liễu Băng My đang nói ai, nhưng nhìn thấy nàng ném cho Mạc tiểu thư ánh mắt khinh miệt, mọi người liền biết mới vừa rồi nàng nhằm vào Mạc tiểu thư.

Mạc tiểu thư bị chế giễu tức giận đến mặt đỏ lên, nhưng Liễu Băng My không chỉ tên nói họ, nếu nàng tùy tiện làm khó dễ, thật như chính mình có tật giật mình, bởi vậy chỉ có thể nhịn xuống, ánh mắt không tốt nhìn Liễu Băng My, nói: "Nghe nói Liễu tiểu thư kỹ thuật thêu cao siêu, nói vậy đấu thêu lần này nhất định có thể đoạt giải nhất. Không biết Liễu tiểu thư có chịu mang tác phẩm ra cho chúng ta mở rộng tầm mắt không?"

Ỷ vào chính mình tranh thêu tinh xảo, Mạc tiểu thư khiêu khích nói.

Cho dù lần này người định đoạt tranh thêu ưu khuyết là Liễu quý phi, nhưng nếu trước công chúng, tranh thêu của Liễu Băng My không bằng nàng, trước mắt bao người, chẳng lẽ Liễu quý phi còn có thể trắng trợn thiên vị hay sao?


Không biết sống chết!

Khóe môi Liễu Băng My hơi cong, giương giọng nói: "Nếu Mạc tiểu thư nói vậy, vậy ta sẽ cho các người mở rộng tầm mắt!"

Nói xong, nàng mở ra hộp gấm gỗ tử đàn mạ vàng, lấy ra tranh thêu bên trong, triển khai như gió, một bức tranh thêu ‘Hoa Sen Dưới Nắng’ lập tức hiện ra trước mắt mọi người. Bầu trời xanh thẳm trên cao, mặt trời đỏ như lửa, hoa sen hồng trắng đan xen lẳng lặng nở rộ, màu sắc sáng rõ, thêu công tinh xảo, vừa thấy liền biết là bức tranh thêu vô cùng xuất sắc, làm người ta không tự chủ được sinh lòng tán thưởng.

Từ lúc nàng mở ra tranh thêu, trong điện liền lặng ngắt như tờ.

Cũng có rất nhiều nữ tử đang muốn mở ra tranh thêu cho người khác xem, nhìn thấy bức tranh thêu này, lập tức yên lặng thu lại tranh của chính mình.

Mắt thấy tranh thêu của chính mình khiến tất cả mọi người trong điện đứng hình, Liễu Băng My mỉm cười, thế này mới chậm rãi thu hồi tranh thêu. Bức tranh thêu này là phụ thân tìm tú nương tốt nhất toàn kinh thành, hao hết tâm huyết thêu chế. Ngay cả tú nương kia cũng nói, ‘Hoa Sen Dưới Nắng’ là tác phẩm tốt nhất để đời





DMCA.com Protection Status