Bàn tay lớn cầm toàn bộ thiên địa, chỉ cần bóp nhẹ là có thể hủy diệt mọi thứ, cho dù là toàn bộ Tiên Thống giới cũng sẽ như vậy.
Dưới bàn tay này, ức vạn sinh linh có cảm giác mình còn không bằng giun dế.
Cho dù đám người Hoàng Tôn Chân Đế đã xem cuộc chiến Thủy tổ cũng sợ hãi khi nhìn thấy bàn tay, trong suy nghĩ của bọn họ, tồn tại Thủy tổ cũng chưa chắc toàn thân trở ra dưới bàn tay này.
Có thể nói lực lượng bàn tay đã vượt quá tưởng tượng của bọn họ, thậm chí làm cho bọn họ cảm thấy tuyệt vọng, bọn họ với tư cách Chân Đế, với tư cách Trường Tồn, nhìn khắp toàn bộ Tiên Thống giới, bọn họ đã đủ cường đại rồi, bọn họ đã đứng trên đỉnh phong.
Nhưng trước mặt bàn tay, bọn họ cũng tự hiểu mình là giun dế, dưới uy lực của bàn tay, bất kể bọn họ giãy dụa như thế nào, bọn họ cũng không làm nên việc gì.
Bàn tay bóp nhẹ là có thể bóp nát bọn họ thành bụi phấn, bột phấn bay đi trong gió.
Bàn tay khủng bố như thế, các lão tổ cảm thấy lo lắng thay Lý Thất Dạ.
So sánh với các lão tổ lo lắng, đại hắc ngưu rất nhẹ nhõm, hắn nhún vai, cười vài tiếng, lại dùng giọng điệu hả hê nói:
- Cần phải lo lắng là Phi Địa trì đấy, hắc, hắc.
Một tiếng nổ vang lên, vào lúc năm bàn tay xiết chặc, mặc dù mọi người không nhìn thấy tình huống trong lòng bàn tay, chỉ trong nháy mắt bọn họ có cảm giác nó đã vỡ ra.
Vào lúc bàn tay vỡ ra, tất cả mọi người có cảm giác hít thở không thông, bọn họ cảm thấy bàn tay đang tan vỡ, toàn thân mọi người đau đớn, muốn hét lên, nhưng mặc kệ bọn họ có há to miệng cỡ nào cũng không thể phát ra âm thanh nào.
Cùng lúc đó, thiên địa yên tĩnh, vạn vật nghẹn ngào, không phải mọi người không muốn phát ra tiếng hét, mà là không ít người có hét cũng không thể hét được.
Tình cảnh như vậy rất quái lạ, không biết có bao nhiêu thế hệ vô địch bị dọa hồn phi phách tán..
Thời điểm bàn tay lớn xiết lại, Lý Thất Dạ đã đứng trong Phi Địa trì, tại nơi sâu nhất trong ao nước, nơi đó sáng óng ánh.
Vào lúc này, Lý Thất Dạ đang ở trong ao, nước bao phủ toàn thân Lý Thất Dạ, nhưng ao nước độc nhất vô nhị, cho dù Lý Thất Dạ không có chút lực lượng nào, không có thi triển bất cứ pháp thuật ngăn cản nước chung quanh, hắn ngâm trong nước nhưng quần áo không ướt, cũng không thấm vào người.
Khi Lý Thất Dạ đứng đó, trước mặt Lý Thất Dạ là một đạo đài, một đạo đài thủy tinh, đạo đài độc nhất vô nhị, nếu như người đã tới Phi Địa trì đều biết, đạo đài này chính là tế đàn.
Cho dù người nào muốn trao đổi với Phi Địa trì, chỉ cần dùng thứ mình yêu thương trân quý nhất đặt lên tế đàn, như vậy có thể đạt được trao đổi.
Ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn vào tế đàn, tế đàn óng ánh không có bất kỳ tạp chất nào, hắn nỡ nụ cười nhạt, dường như nhìn thấy việc rất thú vị.
- Dám cướp đồ của ta, ý nghĩ này không tồi.
Lý Thất Dạ cười khẽ.
Nhưng Phi Địa trì yên tĩnh, không phát ra chút tin tức nào, dường như Phi Địa trì không có sinh linh nào khác, chỉ có một mình Lý Thất Dạ ở đây.
- Ngươi không phải am hiểu trao đổi với người khác nhất hay sao?
Lý Thất Dạ nhìn đạo đài thủy tinh, hắn vừa cười vừa nói:
- Tốt, ta sẽ làm trao đổi, nếu như ngươi có thể thừa nhận vật trân quý của ta, như vậy, ta sẽ giao viên đá cho ngươi, nếu như ngươi chịu không được, cũng là thời điểm ta ra điều kiện.
Phi Địa trì vẫn không phát ra bất cứ tin tức gì, dường như chỉ là Lý Thất Dạ lẩm bẩm một mình mà thôi, chỉ có điều, thời điểm này, trên tế đàn có ánh sáng xuất hiện.
Dường như trong ánh sáng có thứ gì đó, giống như cự thú mở mắt, lại giống như sao băng lướt qua bầu trời.
Lý Thất Dạ không quan tâm, hắn chỉ tươi cười, hắn đặt bàn tay lên đạo đài thủy tinh.
Ông!
Âm thanh vang lên, thời điểm Lý Thất Dạ đặt bàn tay lên đạo đài thủy tinh, lồng ngực hắn tỏa ra ánh sáng.
Theo thời gian trôi qua, lồng ngực Lý Thất Dạ càng ngày càng sáng.
Khi ánh sáng trong ngực Lý Thất Dạ phát sáng rực rỡ, không gian cũng rung động theo, dường như ánh sáng trong ngực Lý Thất Dạ tạo ra toàn bộ thế giới, mở ra một thời đại hoàn toàn mới.
Lúc ánh sáng trước ngực Lý Thất Dạ sáng tới mức độ nhất định, thời gian đã dừng lại, không gian đông cứng, bởi vì trong nháy mắt này, toàn bộ thế giới đều bị lồng ngực Lý Thất Dạ phát ra ánh sáng phong ấn lại, tất cả dừng lại vào thời khắc này. Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, lồng ngực Lý Thất Dạ như mở ra thế giới mới, lực lượng vô tận bộc phát.
Trái tim trồi lên trước lồng ngực Lý Thất Dạ, thế giới tỏa sáng không gì sánh kịp, sáng tới mức không có bất cứ sinh linh nào mở mắt ra được, có thể làm mù mắt thần linh.
Tiếng tim đập rất có tiết tấu, dường như đây là tiết tấu đại đạo, là khúc nhạc thiên đại sơ khai, có thể câu thông với Chân Tiên đang ngủ say...
Tiếng nổ vang vọng toàn bộ thế giới, rung chuyển Thiên Khư, kinh động toàn bộ Tiên Thống giới.
Lúc này, tất cả mọi người bên ngoài Thiên Khư nhìn thấy cảnh tượng rất rung động, bỗng nhiên ngay sau đó có ánh sáng trong suốt bay lên cao, ánh sáng vô song như đánh thủng thế giới, trên thế gian không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cản ánh sáng xuyên qua.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc…
Tiếng vỡ vụn thanh thúy truyền vào tai mọi người, thời điểm tiếng vỡ vụn vang lên, bàn tay khổng lồ đang siết chặc tan vỡ, nó biến thành vô số mảnh nhỏ và biến mất trong hư không.
Sau khi bàn tay khổng lồ biến mất, ánh sáng rực rỡ cũng biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người ngạc nhiên, không biết có bao nhiêu người đang ngây người.
Bàn tay vô cùng to lớn, bàn tay khổng lồ có thể làm bất cứ người nào run rẩy, là tồn tại vô địch, dưới bàn tay khổng lồ đó, tất cả nhỏ bé như con sâu cái kiến.
Bàn tay khổng lồ và đáng sợ lại bị ánh sáng đục thủng, thử nghĩ xem, lực lượng ánh sáng trùng kích khủng bố đến mức nào.
Cường giả trong thiên hạ không biết ai đã đánh nát bàn tay kia, đám người Hoàng Tôn Chân Đế lại biết rõ ràng.
Sau khi bọn họ nhìn thấy ánh sáng đâm thủng bàn tay khổng lồ, Hoàng Tôn Chân Đế và các lão tổ rung động thật lâu không nói thành lời, bọn họ biết rõ, Lý Thất Dạ đã đánh thủng bàn tay.
Thử nghĩ xem, bàn tay khổng lồ như thế còn bị Lý Thất Dạ đánh nát, Lý Thất Dạ khủng bố đến mức nào?
Nghĩ tới đây, các lão tổ run rẩy, đối với bọn họ mà nói, Lý Thất Dạ khủng bố vượt xa bàn tay vừa rồi.
Tại Phi Địa trì, Lý Thất Dạ vẫn đứng trước tế đàn, âm thanh “răng rắc” vang lên liên tục, trên tế đàn thủy tinh xuất hiện vết rách.
Mặc dù vết rách rất nhỏ bé, nhỏ như sợi tóc, gần như không thể thấy rõ nhưng nó thật sự là vết nứt.
- Vẫn không chịu nổi.
Lý Thất Dạ cười cười, khẽ lắc đầu.
Phi Địa trì có thể trao đổi, chỉ cần ngươi xuất ra thứ mình yêu mến nhất, vật trân quý nhất, thứ trọng yếu nhất, ngươi có thể trao đổi đồ vật hoặc lực lượng mong muốn.
Vừa rồi, Lý Thất Dạ đặt đạo tâm của mình lên tế đàn, đạo tâm của Lý Thất Dạ là vạn cổ vô song, không có thứ gì trên đời sánh bằng.
Đạo tâm độc nhất thiên hạ, Phi Địa trì không có thứ gì để trao đổi, Phi Địa trì cũng không chịu đựng nổi đạo tâm của Lý Thất Dạ, bởi vì đạo tâm của Lý Thất Dạ vạn cổ vô song, cho nên nó đè ép tế đàn Phi Địa trì xuất hiện vết nứt.
Nếu như có người biết rõ việc này, như vậy nhất định sẽ bị dọa hồn phi phách tán.
- Tốt rồi, cũng nên đến lúc chúng ta nói chuyện.
Lý Thất Dạ tươi cười, lạnh nhạt nói một câu.
Ông!
Lúc Lý Thất Dạ vừa dứt lời, ánh sáng gắn kết với tế đàn thủy tinh, tế đàn thủy tinh tụ tập ánh sáng như ánh sáng của vô số ngôi sao, tạo thành một vòng xoáy thật lớn, vòng xoáy ánh sáng giống như tinh vân đang xoay tròn trên cao.
Nhìn thấy vòng xoáy xoay tròn, Lý Thất Dạ cười cười, cũng không nghĩ nhiều, hắn bước vào vòng xoáy, vòng xoáy cũng nuốt Lý Thất Dạ vào trong.
Thời điểm Lý Thất Dạ xuất hiện lần nữa, hắn đã tiến vào không gian thần bí.
Trong không gian thần bí này có ánh sáng lóe sáng, có tiên quang ẩn hiện, có thần ảnh chập chờn... Tất cả vô cùng thần bí, như mộng như ảo, dường như nơi này không chân thật, dường như đang ở trong mộng ảo.
Bất cứ kẻ nào tiến vào trong không gian thần bí cũng hoài nghi, hoài nghi có phải chính mình đang nằm mơ hay không.
Lý Thất Dạ đánh giá bốn phía, hời hợt nói ra:
- Đây là nơi tốt, có thể lẩn tránh tất cả, nhưng lại làm rùa đen rút đầu, tư vị thật không dễ chịu.
Nếu có những người khác ở đây, biết rõ Lý Thất Dạ nói chuyện với Phi Địa trì như vậy, vậy nhất định sẽ sợ hãi hồn phi phách tán.