Quản Phương Nghi cười từng đợt không ngừng, "Ông ta vẫn có thể làm cho Dịch Thư ở lại, lấy lý do chiếu cố thân thế của ngươi, xem như chịu nhận lỗi."
Ngưu Hữu Đạo: "Không có khả năng! Đệ tử của Chưởng môn Tiêu Dao cung, Long Hưu sẽ không làm mất mặt như vậy."
Quản Phương Nghi cười khanh khách, "Vì tránh diễm phúc này, ngươi thật đúng là nhọc lòng, ngươi không sợ chuyện vừa rồi biến khéo thành vụng, không sợ Long Hưu để cho ngươi chịu trách nhiệm?"
Ngưu Hữu Đạo: "Ta ra tay mà không chuẩn sao? Với tính tình của nữ nhân kia, ta cá cô ả sẽ không nói ra đâu."
Quản Phương Nghi: "Về sau phải làm thế nào? Long Hưu sao có thể tuỳ tiện thôi ý định này?"
Ngưu Hữu Đạo: "Về sau? Về sau Long Hưu hỏi ta tại sao bằng lòng mà lại chậm chạp không có động tĩnh, ta có chuyện này làm lá chắn là đủ rồi, nữ nhân kia ta không thể trêu vào, ta sợ còn không được sao? Có lần này, Dịch Thư giận ta, Long Hưu cũng đừng hòng tuỳ tiện thuyết phục cô ả. Long Hưu trọng thể diện, trong lòng ta nghĩ ông ta sẽ không làm rõ, ông ta không dám tùy tiện bức bách hỏi chuyện đồ đệ, không phải vậy thì vì sao ám chỉ ta chủ động?" Dứt lời, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn bộ dạng hắn vì chuyện này cũng đáng, Quản Phương Nghi buồn cười, "Nhìn ngươi cũng có chút triển vọng, không dùng thuốc trị thương?"
Ngưu Hữu Đạo xua tay, "Tạm thời không cần, việc này nhất định phải kinh động Long Hưu, diễn kịch hết thảy."
Quản Phương Nghi lắc đầu nguầy nguậy, "Miệng ngươi toàn máu, ta chuẩn bị thau nước lau cho ngươi."
Ngưu Hữu Đạo lần nữa xua tay, "Không cần, chờ Long Hưu tới rồi nói sau."
Được, Quản Phương Nghi hiểu rõ, vẫn là lý do kia, để Long Hưu nhìn thấy.
Đang nói đến Long Hưu, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Ngô lão nhị lú đầu vào, nhắc nhở bên trong một tiếng, "Long Hưu tới."
Chỉ chốc lát sau, một loạt tiếng bước chân truyền đến, Long Hưu cùng mấy người của Tiêu Dao cung đi vào, Quản Phương Nghi lập tức đứng dậy, Ngưu Hữu Đạo cũng gượng ngồi dậy, "Cung chủ!"
Long Hưu vừa thấy miệng hắn đầy vết máu, máu nhuộm đỏ áo quần, ông ta liền đưa tay ngăn cản, lại phất tay ra hiệu một cái, ra hiệu Hồng Nương đỡ Ngưu Hữu Đạo nằm xuống.
Đợi Ngưu Hữu Đạo nằm xuống, ông ta lại nói với những người khác: "Các ngươi đi ra ngoài trước đi."
Bọn người Tiêu Dao cung và Quản Phương Nghi đều đến trước giường nhìn một cái rồi đi ra, một tên đệ tử Tiêu Dao cung nhận thấy ánh mắt ra hiệu của Long Hưu nên đi ra ngoài rồi thuận tay đóng cửa lại.
Long Hưu cũng ngồi bên cạnh giường, bắt lấy cổ tay Ngưu Hữu Đạo kiểm tra thương thế, kết quả phát hiện tổn thương không nhẹ, không khỏi nhíu mày.
Ngưu Hữu Đạo thì hơi cảnh giác, phát hiện pháp lực của Long Hưu đột nhiên đánh vào đan điền khí hải của mình kiểm tra.
Điều này thực sự khiến hắn hơi căng thẳng, đoán chừng đối phương cũng đã nhận ra độ tinh thuần trong chân khí của mình không bình thường nên muốn dò xét tu vi cảnh giới của hắn.
May là pháp lực của đối phương không phát hiện ra điều gì khác thường nên lập tức thu về, Ngưu Hữu Đạo không khỏi âm thầm than may mắn, bởi vì hắn tu luyện Càn Khôn quyết, pháp ngôn ở trong hai mạch nhâm đốc chứ không có trong khí hải đan điền.
Đặt tay hắn xuống, Long Hưu trầm giọng nói: “Đồ đệ Dịch Thư kia của ta đánh sao?”
Đã biết còn cố hỏi à, ngươi không biết thì có thể chạy tới đây sao?
Ngưu Hữu Đạo oán thầm không thôi, trên mặt cười khổ nói: “Vâng, ta cũng không ngờ nàng ấy đột nhiên ra tay, dưới khoảng cách gần không kịp phòng ngự, bị đánh trở tay không kịp. May bên cạnh ta luôn có hộ vệ, kịp thời cứu ta, ngăn cản Dịch Thư cô nương hạ sát thủ nếu không cái mạng này của ta tránh được độc thủ của triều đình chứ không tránh được tay ngọc của Dịch Thư cô nương.”
Long Hưu hỏi ngược lại một câu: “Trách ai?”
“Ta...” Ngưu Hữu Đạo nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Cung chủ, lúc đầu người...”
Long Hưu đưa tay cản: “Chuyện của người trẻ tuổi các ngươi không liên quan đến ta, ngươi theo đuổi nàng ta cũng mặc kệ, có điều cần phải nóng nảy như vậy không? có phải ngươi táy máy tay chân với nàng không?”.
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
Ngưu Hữu Đạo kiên quyết phủ nhận: “Cung chủ, người cho ta một trăm cái lá gan, ta cũng không dám động tay động chân với nàng ấy!”
Long Hưu nghĩ cũng đúng, lão cảm thấy không thể, dám phi lễ với đồ đệ lão, muốn chết thì còn tạm được.
Có điều Ngưu Hữu Đạo cũng không phủ nhận mãi, tiếp tục nói: “Khi nói chuyện chỉ đứng hơi gần nàng ấy một chút, nàng ấy thấy ở đây có một căn nhà, hỏi ta đây là đâu, lúc ta chỉ tay trả lời, tay có vô tình đụng vào nàng ấy một chút, kết quả... Cung chủ, sao ta cứ cảm thấy Dịch Thư cô nương có ý kiến với ta, động một chút là tức giận với ta, ta cũng mới chỉ gặp nàng có vài lần, ngay cả nói chuyện cũng chẳng nói được vài câu, hình như cũng chưa từng đắc tội nàng ấy mà? Người xem, hơi chọc nàng ấy không vui một chút đã trực tiếp hạ độc thủ với ta, quả thực là khó lòng phòng bị, không bị nàng đánh chết thì cũng suýt nữa bị nàng ấy dọa chết rồi.”
Long Hưu nhíu mày, việc này lão đã sớm nhận ra, đồ đệ kia của lão dường như có thành kiến gì đó với Ngưu Hữu Đạo.
Nhưng có thể làm được gì chứ? Cuối cùng lão cũng không còn hứng thú tiếp tục ở lại Mao Lư sơn trang nữa, không không muốn để Dịch Thư đi xin lỗi Ngưu Hữu Đạo, cứ thế mà bỏ đi.
Ngưu Hữu Đạo có thương tích trong người cũng không tiễn đưa nữa, trên thực tế Long Hưu vừa rời khỏi Lưu Tiên tông, Ngưu Hữu Đạo lập tức trốn đi rồi.
Lúc vừa có thương tích trong người, đối mặt với Long Hưu hắn luôn duy trì cảnh giác cao độ. Long Hưu vừa đi, sợ có chuyện bất ngờ xảy ra, hắn nhanh chóng di chuyển, không trở về Mao Lưu sơn trang nữa mà đi địa đạo được bố trí quân phòng thủ dày đặc như mạng nhện.
Không để quá nhiều người biết chỗ hắn đi, chỉ có một mình Quản Phương Nghi rời đi cùng hắn.
Bị cuốn vào trận phong vân thiên hạ này, có rất nhiều chuyện không thể không cẩn thận khắp nơi, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ vạn kiếp bất phục.
Vào địa đạo, ngồi trong tầng hầm chứa binh khí một chút, Quản Phương Nghi đỡ Ngưu Hữu Đạo ngồi xuống, lấy một viên Thiên Tế đan ra, hỏi: “Giờ có thể uống thuốc rồi chứ?”
Giá của Thiên Tế đan không hề rẻ, Ngưu Hữu Đạo hơi bất ngờ, khoát tay nói: “Chút tổn thương này không cần dùng thuốc tốt như vậy.”
“Lão nương không muốn bồi ngươi ở dưới cái địa đạo này, ngạt chết mất, khỏe sớm ra ngoài sớm.” Quản Phương Nghi một tay bóp miệng hắn, cưỡng ép hắn nuốt viên đan dược trong miệng.
Sau khi buông tay ra, phát hiện ánh mắt Ngưu Hữu Đạo nhìn mình là lạ, bà lập tức phất tay thu Nguyệt điệp lại, tầng hầm lập tức rơi vào bóng đêm tĩnh mịch, có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Ngưu Hữu Đạo im lặng, đang định điều tức luyện hóa đan dược trong bụng.
Giọng nói khe khẽ của Quản Phương Nghi vang lên: “Ngươi thì hay rồi, mông của một cô nương trẻ ngươi đã được lợi dụng, ta còn phải tốn tiền mua thuốc cho ngươi. Nhớ cho kỹ đó, tiền Thiên Tế đan sẽ ghi vào sổ ngươi nợ ta.”
Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài trong bóng đêm: “Bà và Viên Phương đúng là một cặp trời sinh.”
“Phì, bớt so ta với hắn đi, ngay cả xách giày cho lão nương hắn cũng không xứng.
Ngươi còn không biết sao? Lúc trước Long Hưu vừa đến, lão Hùng đó phát hiện tình hình không đúng, lập tức cuốn một mớ đồ đạc mang theo đám hòa thượng chuồn đi từ cửa sau, định chạy trốn, kết quả bị đại quân bao vây chặn lại nên mới không trốn được. Ngươi định xử trí hắn như thế nào đây?”
Việc này Quản Phương Nghi nghe thấy sau khi chuyện xảy ra, giờ bà càng lúc càng hiểu rõ, vì sao Viên Cương kia không ra tay thì thôi, một khi ra tay liền đánh đập Viên Phương tàn nhẫn. Đúng là quá đê tiện, ngay cả bà nhìn thấy còn muốn động thủ.
Ngưu Hữu Đạo: “Ài, có gì mà xử trí hay không xử trí, hắn là người tự do, hắn muốn đi có thể đi bất cứ lúc nào. Cũng giống như bà, nếu một ngày nào đó bà muốn rời đi, ta tuyệt đối cũng không ngăn cản bà. Nếu như ngay cả người bên cạnh cũng không muốn ở bên cạnh ta thì đó không phải lỗi của các người, chắc chắn đều là lỗi của ta.”