Huệ Thanh Bình nhanh chóng hất tay áo lên, bên trong cuộn lên từng trận gió, giường hoa ầm ầm dịch chuyển sang một bên, chỉ thấy một mỹ nhân làn da trắng nõn tr@n truồng đang ôm y phục, nằm co quắp, run lẩy bẩy trên mặt đất, dáng vẻ dịu dàng, mềm mại, tóc dài toán loạn, một màn này không chịu nổi.
Nữ tử tr@n truồng này cũng không phải là người bình thường, nguyên là phi tử của Mục Trác Chân. Hậu cung giai lệ của Mục Trác Chân, ngoại trừ luận công ban thưởng cho những tướng sĩ dưới trướng, những mỹ nhân xuất chúng, tư sắc tốt nhất đều được Ngô Công Lĩnh giữ lại.
Huệ Thanh Bình là trưởng lão Thiên Nữ giáo có thực lực, Ngô Công Lĩnh cũng không dám dẫn về trong cung, có hứng thú cũng chỉ dám ở ngoài cung tận hưởng.
Thật ra, hắn trong khoảng thời gian này ở bên ngoài bôn ba quả thực là rất bận rộn, chỉ là ngẫu nhiên đến tận hưởng một chút mà thôi, không nghĩ tới lần này lại bị bắt được.
Nhìn thấy một màn này, còn cần phải giải thích sao? Mặt Huệ Thanh Bình tràn đầy sự tức giận, một tay bóp cổ nữ nhân kia nhấc lên.
Nữ nhân kia bị bóp cổ buông y phục xuống, mặt đỏ bừng lên, tứ chi giãy dụa, không nói được câu nào.
Mắt thấy Huệ Thanh Bình có ý đinh giết người, Ngô Công Lĩnh tự rằng mình không phải là đối thủ của bà ta, cũng bị hù dọa, bởi vì biết ông ta đã chọc giận Huệ Thanh Bình, lúc này hô to: "Cứu giá! Cứu giá!" Bị dọa nên khiến đôi chân trần đầy lông lá lảo đảo lùi lại.
Ngoài phòng, một đám hộ vệ Đồng Tiên các xông vào, còn có cao thủ hộ vệ tam đại phái của nước Tống cũng nhanh chóng phá phòng vào.
Nhìn thấy cảnh này, một đám tu sĩ cũng xấu hổ, nữ nhân của hoàng đế tr@n truồng bị Huệ Thanh Bình bóp cổ, bọn họ nghĩ không nhìn thấy mới là chuyện lạ.
Không nói hai lời, Huệ Thanh Bình cười khẩy, cổ tay vặn một cái, rắc một tiếng, tại chỗ đó bẻ gãy cổ nữ nhân kia, nhẹ buông tay, nữ nhân kia ngã vật ra đất, co quắp, miệng và mũi chảy máu, không chết cũng không xong.
Ngô Công Lĩnh hai mắt trợn to, nữ nhân này cho dù là tư sắc hay cái gì khác cũng đều chiếm được sự yêu thích của ông ta, là nữ nhân mà ông ta khá là yêu thích, kết quả là ngay tại trước mặt ông ta, bị Huệ Thanh Bình gi ết chết rồi.
Ông ta cũng bị Huệ Thanh Bình chọc giận, lồ ng ngực phập phồng, dần dần lên cơn giận giữ.
Có một đám cao thủ bảo vệ nên cũng không sợ, đột nhiên giận dữ hét: "Bắt lại! Bắt lại tiện nhân kia cho ta!"
Vẻ mặt bọn hộ vệ rất là khó xử.
"Ta xem ai dám!" Huệ Thanh Bình quát lên, lắc mình một cái về phía Ngô Công Lĩnh, nhất định phải giáo huấn Ngô Công Lĩnh mới được.
Một đám hộ vệ vốn không dám tùy tiện động thủ với bà ta, có thể thấy được hành động của bà ta dưới cơn thịnh nộ, nào dám để Ngô Công Lĩnh xảy ra chuyện, Ngô Công Linh liên quan đến toàn bộ sự ổn định của nước Tống, nếu như ông ta mà xảy ra việc gì, các tu sĩ ở đây sẽ phải ăn nói thế nào với tông môn đây.
Cả đám không dám ra tay, lần này, một đám người bị Huệ Thành Bình bức không xuất thủ là không thể được.
Trong nháy mắt, hai bên đánh nhau ầm ầm, dưới cơn thịnh nộ Huệ Thanh Bình ra tay không hề lưu tình chút nào, ngược lại xà nhà trong phòng sập, gạch ngói bay ra tứ phía.
Mấy tên cao thủ bảo vệ Ngô Công Lĩnh chạy trốn, Huệ Thanh Bình đuổi đến cùng.
Sau khi hai bên cố gắng hết sức, đối với người được tam đại phái của nước Tống cử tới để bảo vệ Ngô Công Lĩnh mà nói, thực lực của Huệ Thanh Bình có vẻ hơi yếu kém, đệ tử của Huệ Thanh Bình cũng không dám làm gì với Ngô Công Lĩnh.
Cuối cùng, thấy Huệ Thanh Bình không hề biết kiềm chế lại, thậm chí ra tay gi ết chết mấy tu sĩ hộ vệ của tam đại phái, vì sự an toàn của Ngô Công Lĩnh, cao thủ tam đại phái của nước Tống không thể không hợp lực bắt bà ta lại.
Dưới tình thế cấp bách, đệ tử Thiên Nữ giáo đến cứu sư phó, cũng lần lượt bị bắt lại rồi.
Thấy Huệ Thanh Bình đã bị khống chế, Ngô Công Lĩnh xông ra, chân trần đi tới, bị một mảnh ngói trên mặt đất đâm vào chân khá đau, ông ta đi khập khiễng, nhưng vẫn nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Huệ Thanh Bình, vung tay tát bốp một cái, rồi bổ sung thêm một câu: "Tiện nhân!"
Ra tay có phần hung ác, Huệ Thanh Bình lại đang bị khống chế, không có chút đề phòng nào, hứng chịu nguyên cái tát khiến khóe miệng ứa máu, mũ phượng trên đầu cũng bị lệch đi.
"Ngươi dám đánh ta? Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!" Huệ Thanh Bình khóe miệng dính máu, điên cuồng mắng, làm thế nào cũng không thoát ra được, người khống chế bà ta cũng không tha cho bà ta để hạ độc thủ Ngô Công Lĩnh.
"Ngươi muốn giết ta? Được, ngươi đã không niệm tình vợ chồng, vậy thì đừng trách ta vô tình vô nghĩa!" Ngô Công Lĩnh giận tím mặt, quay người cầm kiếm ở bên hông của một gã hộ vệ, vù một tiếng rút ra, một kiếm nhằm vào lồ ng ngực Huệ Thanh Bình, ra tay không lưu tình chút nào.
"Bệ hạ!" May mắn, tu sĩ ở bên cạnh kịp thời ra tay, giữ cổ tay Ngô Công Lĩnh lại: "Bệ hạ, nương nương chỉ là nhất thời thất lễ, người không được xúc động!"
Nói đùa cái gì vậy, đây chính là hoàng hậu của một nước, sao có thể nói giết là giết luôn vậy, hành động đó liên quan đến khí phách hoàng đế nên nhất định phải ngăn cản, chí ít cũng phải xin phép qua tông môn đã rồi nói tiếp, nếu không việc này truyền đi, sức ảnh hưởng sẽ rất lớn, bọn họ không thể kịp thời ngăn cản cũng không thể chối bỏ trách nhiệm.
"Ngươi sau lưng ta lén lút với người khác, lại còn muốn giết ta..." Vẻ mặt Huệ Thanh Bình tuyệt vong, đau lòng, bà ta đã nhìn ta, Ngô Công Lĩnh không phải là giả vờ giả vịt, vừa rồi quả thực là muốn giết bà ta, hành động này thật sự khiến bà ta tổn thương tận tim gan, quát ầm lên: "Ngô Công Lĩnh, ngươi là tên lòng lang dạ sói, súc sinh, không có ta, ngươi đâu có ngày hôm nay?"
"Ta lén lút với người khác?" Ngô Công Lĩnh lại muốn tát cho bà ta một cái, bị người kéo lại, chỉ có thể nhìn bà ta giận dữ mắng mỏ: "Huệ Thanh Bình, ngươi cũng không nhìn xem mình bao nhiêu tuổi rồi, vẻ bề ngoài thì có thuật trú nhan, sự thật thì sao? Ngươi còn có thể sinh con sao? Trẫm bây giờ không thể so với lúc trước, trẫm bây giờ là hoàng đế Đại Tống, hoàng đế thì sao có thể không có hậu nhân, nếu không có thì giang sơn của trẫm truyền cho ai? Trẫm là suy nghĩ cho thiên hạ Đại Tống, tiện nhân ngươi, đồ đàn bà chanh chua, chẳng lẽ ngươi muốn trẫm đoạn tử tuyệt tôn sao? Trên đời này còn có kiểu hoàng hậu như ngươi sao? Ngươi không xứng làm hậu!"
Lời nói này, khiến Huệ Thanh Bình khóc, đường đường hoàng hậu nước Tống, đã từng là trưởng lão Thiên Nữ giáo, hoàn toàn khóc đến không ra dạng gì, khóc rồi mắng chửi không ngừng: "Ngô Công Lĩnh, ngươi sẽ không được tử tế, ngươi sẽ chết không được tử tế!"
"Ta chết không được tử tế? Được! Được lắm! Ha ha..." Ngô Công Lĩnh ngửa mặt lên trời cười ha ha không ngừng.
Mọi người xung quanh đều cảm nhận được hàm ý trong tiếng cười kia, dường như là muốn để Huệ Thanh Bình biết ai mới là người chết không được tử tế.
Nhưng trước mắt, những tu sĩ này vẫn chưa được sự cho phép của môn phái nên sẽ không để cho Ngô Công Lĩnh giết Huệ Thanh Bình, cũng không dám thả Huệ Thanh Bình ra, sợ bà ta làm loạn lên.
Phủ đệ bị cuộc chiến vừa này phá hủy rồi, không thể nào ngủ lại ở đây được nữa, Ngô Công Lĩnh trực tiếp dẫn người trở về hoàng cung.
Lần này trở về, lập tức gây ra động tĩnh không nhỏ trong hoàng cung, hoàng hậu lại bị áp giải về, rồi nhốt vào thiên lao!
Kế tiếp, tin tức truyền ra khiến cho tất cả mọi người trở tay không kịp.
Hoàng hậu ám sát hoàng đế, hoàng đế bắt nhốt hoàng hậu, làm sao việc này có thể gây không gây động tĩnh được cơ chứ!
Ngô Công Lĩnh cũng không có ý định giấu kín, ông ta động sát tâm, muốn giết Huệ Thanh Bình.
Mặc kệ trước kia có phải là lợi dụng Huệ Thanh Bình hay không, nhưng hiện tại ông ta thật sự là chịu đựng nữ nhân này quá đủ rồi. Nói ông ta là một thống soái cũng được, gọi là hoàng đế cũng chẳng sao, coi như bỏ qua hết cách gọi này đi, ngay cả cái gọi là nam nhân thì ông ta cũng chỉ là giống đực, mà đặc trưng của giống đực rất là rõ ràng, đó chính là kiểu có d*c vọng giao phối với giống cái rất mãnh liệt.