Trong bệnh viện có rât nhiêu người, Thượng Quan Mặc cũng không sai người tách riêng ra, cho nên tât cả mọi người đêu đang xếp hàng.
Lục Họa ngồi trên ghế dài ở hành lang, ngày hôm nay khẩu vị cô rất kém, vận không ăn gì cả, thím Chu đã đi chuẩn bị nước nóng rồi.
Lúc này y tá kêu lên: “Lục Họa tiểu thư, đến phiên cô rồi, có thê vào được rồi.”
Lục Họa lúc này đứng dậy.
Thế nhưng một cơn đau trùy tâm từ nơi mắt cả chân truyền đên, cô lại ngồi về trên ghế, viên mắt đã đau đến đỏ bừng.
Thượng Quan Mặc phát hiện sự khác lạ của cô rất nhanh đã đi tới, anh thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Hiện tại anh đứng cô ngồi, Lục Họa không ngâng đâu nhìn anh, chỉ là nhỏ giọng nói: “Ảnh có thể giúp tôi gọi thím Chu qua đây không?”
Thượng Quan Mặc nhíu mày: “Tôi sẽ không giúp cô gọi, cô có chuyện gì liên nói cho tôi biệt.”
Anh lạnh lùng như thế, uất ức khổ sở trong lòng Lục Họa liền bùng phát, nước mắt liền mãnh liệt rơi xuống.
Cô lại khóc?
Trong lòng Thượng Quan Mặc tê rần, lúc này quỳ một gôi đề cho mình đối mặt với cô: “Lục Họa, không cho phép khóc, có nghe không?”
Lục Họa vươn tay lung tung lau nước mắt, nước mắt đều rơi trên mu bàn tay cô.
Hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cô ép mình không khóc, cô không muôn làm anh chán ghét.
Thượng Quan Mặc thấy cô sắp cắn trăng môi mình, đôi môi mềm mại củ âu, da thịt trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh, còn có dáng vẻ rơi nước mắt đáng thương, làm cho anh tâm phiền ý loạn, huyết khí trong cơ thể xông loạn.
“Tôi hỏi em một lần nữa làm sao vậy, nói!” Anh đè nặng giọng.
Hàng mi Lục Họa ẩm ướt run lên, viên jải hồng hồng ướt nước nhìn anh, thanh âm mang theo nức nở mêm mại: “Chân tôi bị chuột rút, không đứng nỗi.”
Thượng Quan Mặc lúc này mím môi, anh vươn tay cầm mắt cá chân mảnh khảnh của oô.
Lục Họa sợ rụt chân về phía sau.
Thế nhưng Thượng Quan Mặc không cho cô cơ hội, anh cởi giày còn có bít tất trên chân cô, ngón tay thon dài rơi vào mắt cá chân giúp cô xoa bóp: “Là nơi này đau sao?”
Anh không cảm thấy phiền sao?
Lục Họa gật đầu: “Ừm.”
Thượng Quan Mặc một tay cầm bàn chân cô, nắm gót chân như ngọc ây vào trong lòng bàn tay mình, một tay vuốt ve xoa bóp cho cô.
Lục Họa lúc này cảm thấy nơi bị rút gân đã đỡ hơn nhiều, thế nhưng, chân cô còn trong lòng bàn tay anh, sắc đỏ ửng ngượng ngùng đã leo lên vành tai, cô vội vã lên tiêng: Được rồi được rôi, không đau nữa.”
Thượng Quan Mặc ngừng tay, Lục Họa cuông quít rút chân mình về.
“Lục Họa, đến cô rồi, đi vào nhanh một chút.” Y tá thúc giục.
Lục Họa khom lưng, I muốn nhặt tất mình về mặc vào, thế nhưng bụng cô lớn, động tác rất chậm chạp, lúc này cặp bít tât màu vàng nhạt đã được Thường Quan Mặc nhặt lên, anh tròng tât vào chân.