Ngũ quan cô vôn như tác phẩm điêu khắc của ông trời, chỉ là khí huyết hơi kém, chỉ cần dặm chút phần tô chút son sẽ vẫn tuyệt thế như cũ.
Thím Chu đi đến: “Công chúa, xe Thượng Quan Thiêu chủ đã đến, chúng ạ ra ngoài đi.”
Anh tới rồi sao?
Anh tới rồi.
Thượng Quan Mặc không vào Lục gia, =nh chỉ đứng chò ở bên cạnh xe, rất nhanh cổng biệt thự mở ra, thím Chu đở Lục Họa đi ra.
Ngày hôm nay Lục Họa mặc chiêc vảy bầu rộng thùng thình màu vàng nhạt, bên ngoài phủ chiếc áo cardigan. màu trăng, mái tóc đen nhánh xõa xuông, nhìn tươi mát lại ngọt ngào.
Cô với ¡ không khác gì trong trí nhớ anh, vẫn hấp dẫn ánh mắt anh như cũ.
Bàn tay xuôi ở bên người Thượng Quan Mặc cuộn tròn lại, nhưng nét mặt không có bắt kỳ cảm xúc nào, trông vô cùng thờ ơ.
Lục Họa đã lâu không thấy. anh, nghe nói anh đã khỏe hơn rôi, cô không. thê tận mắt thấy, hiện tại cô liếc mắt liền thấy được anh.
Anh mặc áo sơ mi trắng cô thích nhấtm cao to anh tuần đứng nghiêm, người đàn ông mặt quan như ngọc, khí chất thanh quý mà xa cách, anh càng tuần tú mê người hơn rồi.
Tim Lục Họa không khỏi đập rộn lên, kỳ thực chính cô cũng rất kỳ quái, cô và anh đã quen nhau lâu như vậy, thế nhưng mỗi một lần nhìn thấy. anh cô vận động tâm như cũ, cảm giác bồi hồi ngượng ngùng cùng ngọt ngào của mỗi tình đâu không ngừng nhộn nhạo trong lòng cô.
Lục Họa từng bước một đi tới trước mặt anh.
Hai người lại gân, đủ đề thây rõ lần nhau, Lục Họa nhìn anh, mở miệng.
trước; “Anh, có khỏe không? Cơ thê anh vẫn ổn chứ?”
Sức khỏe anh là chuyện cô tâm niệm nhật.
Thượng Quan Mặc câu môi mỏng: “Nhờ nTLE của Lục Họa Công chúa, tôi hiện tại rất khỏe.”
Anh vừa mở miệng liền mang theo câu từ lạnh băng, còn có lạnh lùng trào phúng.
Hàng mi Lục Họa run lên, bàn tay nhỏ bé không khỏi níu chặt làn váy mình, cô cúi đầu, tự nói thầm, bỏ đi.
Thượng Quan Mặc thấy cô im lặng, ánh mắt càng thêm lạnh băng, cô thản nhiên được cũng hay đấy, gặp mặt liền hỏi anh có khỏe không, làm sao, ly hôn rồi còn muốn làm bạn với anh sao?
Cô làm sao làm được như thế?
Anh không thể như côiI Thấy cô, trong lòng anh vẫn chằng chịt đau đón như cũ.
“Thượng Quan Thiêu chủ, chúng ta đừng đứng nói chuyện nữa, lên xe đi bệnh viện thôi! Dù Sao bụng Công chúa cũng to, rất khổ cực.” Thím Chu là người Hạ Tịch Quán phái ra, làm việc trằm ồn thành thục, bà mở miệng phá vỡ cục diện cứng ngắc, đồng thời dẫn dắt lực chú ý của Thượng Quan Mặc đến trên đứa bé.
Ánh mắt Thượng Quan Mặc liền rơi vào trên cái bụng nhô thật cao của Lục Họa, tuy là đã xem ảnh, nhưng đây là lần đầu tiên anh tận mắt thây.
Con anh đã lớn như vậy, giống như một quả câu nhỏ.
Lúc anh rời đi, cậu vẫn chỉ là hạt mâm nho nhỏ trong bụng Lục Họa.
Đây là con trai anh.