Đôi mắt Lục Họa trỏ nên trống rỗng, cô ôm đầu gồi, ôm chặt chính mình.
“Họa Họa, con suy tính một chút, đến tột cùng có muôn gặp Quan Thiêu Chủ hay không.” Hạ Tịch Quán đi ra ngoài.
Lục Họa ngồi ở trên giường bệnh, nơi đây không có bắt kỳ ai, là phòng VÔ khuẩn, trồng rỗng khiến người ta sợ hãi.
Kỳ thực, cô cũng rât nhớ Thượng Quan Mặc, hiện tại anh tới, muôn gặp cô, nêu như cô đi ra ngoài có thê nhìn thấy.
Nhưng là, cần quyết đoán mà không quyêt đoán mọi việc sẽ loạn, gặp rồi thì có thể thế nào?
Quên đi, vẫn không gặp!
Đêm khuya, lúc Lục Họa nằm mo mơ’ màng màng đột nhiên nghe được tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, bên ngoài dường như trời mưa.
Thế nhưng Thượng Quan Mặc vẫn còn ở bên ngoài, anh có thể mắc mưa hay không?
Một hồi mưa thu một hồi lạnh, hiện tại đã là CUÔI. thu, anh mắc mưa nhất định sẽ cảm mạo.
Anh còn chưa dùng dược viên hoàn cuồi cùng, nêu như bị cảm không khác nào họa vô đơn chí, anh hẳn rất đau.
Trái tim Lục Họa nhật thời chăng chịt đau đớn, cơn đau đớn xé rách tim cô, như là lăng trì cô, cô vẫn không thể trơ mắt nhìn anh chà đạp thân thể của mình.
“Mẹ! Mẹ, con muôn gặp Thượng Quan Mặc!” Lục Họa hướng về phía bên ngoài hô lớn, cô thỏa hiệp, cô hiện tại đi gặp anh ngay.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng chạy tới: “Họa Họa, con muốn gặp Thượng Quan Mặc rồi?”
Kỳ thực bà đã đoán được Lục Họa sẽ gặp Thượng Quan Mặc, Thượng Quan Mặc đều đã tới, còn chờ ở ngoài cửa, cô làm sao có thể từ chối?
Hai người yêu nhau, vốn không thế từ chối lần nhau.
“Đúng vậy mẹ, con muốn muốn gặp anh ây một lần.”
“Được.”
Lục Họa sờ sờ khuôn mặt nhỏ tái nhọt của mình: “Mẹ, hiện tại sắc mặt con có phải rất khó. nhìn hay không, con không muốn để cho anh ấy chứng kiên dáng vẻ này của con, con muốn đánh má hồng.”
Cô sợ Thượng Quan Mặc biết cô ngã bệnh, cho nên cô cân má hồng che đậy sắc mặt tái nhợt của mình.
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Được, để mẹ sắp xếp.”
Bên ngoài đã bắt đầu đồ mưa, Thập Nhát che đen đi qua, lo lắng khuy ên nhủ: “Chủ nhân, phu nhân sẽ Không gặp anh, chúng ta đừng chờ nữa, dính mưa không tốt với sức khỏe, anh ngàn vạn lần đừng dầm mưa.”
Thượng Quan Mặc không có biểu cảm gì, anh nhìn cánh cửa lớn đóng chặt trước mắt, lãnh đạm mở miệng: “Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, anh đi đi.”
“Chủ nhân.”
TGIÚng Thập Nhất chỉ đành ngậm miệng, thế nhưng anh ta vẫn che dù cho Thượng Quan Mặc, anh ta sợ chủ nhân sẽ ngã xuống.
Thượng Quan Mặc đã quyết tâm, anh nhất định phải gặp Lục Họa, anh cũng muốn xem thử xem cô đối với anh rốt cuộc có bao nhiêu tàn nhẫn.
Lúc này cánh cửa trước mặt “ầm” một tiêng mở ra, Lục Họa đi ra.
Lục Họa khoác lên mình chiếc áo choàng trắng, mái tóc đen tuyền xõa xuông, cô từ trong mưa gió đi tới, người làm nữ ở sau lưng che dù cho cô, Thượng Quan Mặc dù cho trong: lòng oán cô š hận CÔ đến mức nào, thế nhưng. chỉ cần liếc mắt thấy cô, vẫn như cũ tâm động vì cô.