Khi đối mặt với tông sư võ đạo, năng lực của Thiên Tử Vọng Khí Thuật khó tránh khỏi giảm bớt đôi chút. Dù sao tông sư võ đạo cũng khác với võ giả tâm thường, lực lượng đối phương biến hóa đa đoan gấp mười thậm chí gấp mấy chục lần võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường.
Cho nên Sở Hưu muốn dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật thôi diễn biến hóa của Kiều Liên Đông cũng phải trả giá tinh lực nhiều hơn so với khi đối phó võ giả cùng giai, nhiều hơn này gấp mười lần, thậm chí mấy chục lần.
Hơn nữa cơ hội này chỉ có một lần, tinh thần lực của Sở Hưu không đủ để y vận dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật liên tục, cho nên Sở Hưu nhất định phải thận trọng.
Sợi tơ máu vô biên bị Sở Hưu né tránh, thế đao hung ác vô song của Kiều Liên Đông cũng bị Sở Hưu khó nhọc né qua. Viêm Xích Tiêu bên kia cũng múa sợi xích quấy rối Kiều Liên Đông, có điều hiệu quả quá mức bé nhỏ.
Thấy Sở Hưu ở đó né tránh liên tục, Viêm Xích Tiêu không khỏi mắng chửi: “Tiểu bối ngươi đang nghĩ gì vậy? Sao chỉ né tránh, còn không xuất thủ đi? Chẳng lẽ ngươi đang cố ý dùng chuyện này tiêu hao lực lượng của ta?”
Sở Hưu không để ý với Viêm Xích Tiêu mà phát huy Thiên Tử Vọng Khí Thuật tới cực hạn, tuy nhiên bản thân vẫn không xuất thủ, chỉ luôn giương cung mà không phát.
Đao chưa rời vỏ mới là đáng sợ nhất. Kiều Liên Đông chưa từng lĩnh giáo sự kinh khủng chân chính của Thiên
Tử Vọng Khí Thuật, nhưng hắn cũng cực kỳ căm ghét cảm giác này.
'Thấy mình vẫn không bắt được Sở Hưu, Kiều Liên Đông không khỏi nóng nảy.
Quát lên một tiếng chói tai, cương khí đỏ máu bộc phát quanh người Kiều Liên Đông, trực tiếp dẫn dắt lực lượng thiên địa, thế đao ngưng tụ thành dòng sông máu dài trăm trượng, ngay cả lực lượng thiên địa xung quanh cũng tràn vào trong dòng sông máu, khiến cho uy thế đao vừa rồi của Kiều Liên Đông đã lên tới mức kinh r: người.
hị Ngay lúc Kiều Liên Đông xuất chiêu, Sở Hưu trước đó vẫn dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật né tránh, giờ lại đột nhiên phát động.
h Đây là lần đầu tiên y xuất đao, ma khí cùng huyết sát khí vô biên đã ngưng tụ hồi lâu trên lưỡi đao, lực lượng đó đã được tập trung tới cực hạn. Một đao chém ra, quỹ tích xuất đao của Sở Hưu có thể nói là vô cùng quỷ dị, thế đao vặn vẹo chuyển động, hướng chém vào đều nhắm vào sơ hở cùng điểm yếu trong chiêu này của Kiều Liên Đông.
Công pháp võ thuật không phải uy thế càng lớn càng tốt, huống hồ Kiều Liên Đông vốn xuất thân tán tu, công pháp bản thân hắn thật ra cũng chẳng hề cao minh.
Đây không phải sơ hở duy nhất mà Sở Hưu nắm bắt được, nhưng là sơ dở duy nhất mà Sở Hưu thấy có thể gây ra thương tổn lớn cho Kiều Liên Đông.
Một đao đó chém vào khe hở của dòng sông máu, xé tan cương khí, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt Kiều Liên Đông.
Ánh mắt Kiều Liên Đông lộ vẻ khiếp sợ, hắn thật sự không hiểu rốt cuộc Sở Hưu làm thế nào mà dùng một đao với lực lượng kém xa hắn xé rách thế công của bản thân, chém thẳng tới trước mặt mình.
Nếu là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường, cho. dù có đánh được tới trước mặt mình, Kiều Liên Đông cũng chẳng để ý. Dù sao cũng chênh lệch một cảnh giới lớn.
Nhưng người trước mắt lại là Sở Hưu, Sở Hưu đứng trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng, đồng thời có thể kịch chiến với tông sư võ đạo là hắn một thời gian dài như vậy!
“Cút ngay cho tal” Kiều Liên Đông nổi giận gầm lên một tiếng, hắn không kịp thu tay về thủ nhưng vẫn bộc phát cương khí toàn thân, định ngăn cản.
Có điều lúc này ngay trong lúc đao đang chém tới, hai mắt Sở Hưu lại đột nhiên tỏa ra thần quang rực rỡ.
Một chút lực lượng còn sót lại được Sở Hưu ngưng †ụ thành dây đàn vô hình, dùng tâm thần chấn động. Trong chớp mắt một luồng sóng âm vô hình bùng phát, vô hình vô tức nhưng lại vang vọng trong lòng Kiều Liên Đông. Tiếng đàn vô hình như ma âm truyền vào tai, khiến hắn không khỏi rên khẽ một tiếng, cương khí không khống chế được, tiêu tán phân nửa.
Đây là Trấn Hồn U Minh Khúc trong Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức. Nếu thi triển tới mức đỉnh cao, dùng tinh thần nguyên thần làm đây, lấy tâm thần đàn tấu, một khúc kết thúc, trấn hồn đoạt phách.
Nhưng giờ do Sở Hưu thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật một thời gian dài, tinh thần lực bản thân y đã tiêu hao không ít, không cách nào thi triển ra Trấn Hồn U Minh Khúc hoàn chỉnh, chỉ có thể tấu vang một tiếng đàn, ảnh hưởng tới Kiều Liên Đông trong một khoảnh khắc. Có điều với Sở Hưu, như vậy đã đủ rồi!
Sau khi cương khi đối phương tiêu tán phân nửa, đao của Sở Hưu trực tiếp đánh tan cương khí sót lại chém thẳng lên ngực Kiều Liên Đông, lưu lại một vết máu trên người hắn. Ma khí sát khí nhập thể, lập tức. khiến Kiều Liên Đông phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt kinh hãi cùng không dám tin.
Có thế nào hắn cũng không ngờ mình lại bị một võ giả tiểu bối như Sở Hưu làm cho trọng thương. Quan trọng nhất là rốt cuộc thua ra sao hắn cũng không hiểu!
Rõ ràng từ đầu đến cuối hắn mới là người áp chế Sở Hưu, còn Sở Hưu chỉ có thể bị động chật vật né tránh.
Kết quả đến khi mình định hạ thủ nặng tay giết chết tên này, bản thân lại bị sát chiêu liên tiếp của Sở Hưu đánh cho hồ đồ. Tới giờ Kiều Liên Đông vẫn chưa phản ứng lại.
Ngay trong lúc Kiều Liên Đông chưa kịp phản ứng lại này, Viêm Xích Tiêu lại đã phản ứng.
Ngày trước khi Viêm Xích Tiêu trong thời đỉnh phong hắn còn vượt qua cấp bậc tông sư võ đạo. Hắn nói có thể tùy tiện bóp chết đám người Đổng Tề Khôn không phải là đang khoác loác.
Giờ mặc dù tu vi bản thân hắn không còn, có điều kiến thức vẫn có. Hắn có thể nhìn ra điểm thần dị của Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
“Công pháp tên tiểu tử này sao giống tên đảo chủ Đông Hải kia vậy? Công pháp tên kia trong thời đại của †a cũng cực kỳ khó chơi, chẳng lẽ tiểu tử này là truyền nhân của hắn?”
Viêm Xích Tiêu nói thầm một tiếng, có điều hắn cũng không để ý. Giờ không phải lúc nghĩ nhiều như vậy.
Vạn năm trôi qua, đã sớm là cảnh còn người mất. Bọn hắn cũng đã biến thành cái bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này rồi. Giờ chỉ có việc phục. sinh Ôn Hầu đại nhân là quan trọng nhất. Chỉ cần phục. sinh Ôn Hầu đại nhân, bọn họ cũng có thể quay trở lại thiên hạ.
Cho nên nhân lúc Kiều Liên Đông chưa kịp phản ứng, vừa bị trọng thương, Viêm Xích Tiêu đã múa bốn sợi xích lớn bao phủ lấy hắn, hơn nữa quanh người hắn ngưng tụ thành vô số mũi tên lửa, như cuồng phong vũ bão đánh về phía Kiều Liên Đông!
Kiều Liên Đông nâng đao định xuất thủ, nhưng trong cơ thể ma khí cùng sát khí đồng thời bộc phát khiến hẳn lập tức phun ra một ngụm máu tưới, chỉ có thể miễn cưỡng phòng ngự thế công của Viêm Xích Tiêu.
Một đao vừa rồi của Sở Hưu chưa đoạt được mạng của hắn. Tông sư võ đạo không dễ giết như vậy, nhưng nhát đao đó cũng gây ảnh hưởng không nhỏ tới hắn.
Ma khí trên Thiên Ma Vũ không phải chỉ bắt nguồn từ cương khí của Sở Hưu, còn do chất liệu bản thân nó là từ Thiên Ma Lệnh mà Côn Luân Ma Giáo năm xưa lưu lại. Ma khí trên đó tỉnh khiết tới kinh người, thậm chí trên thế gian không tìm được ma khí tinh khiết như vậy.