Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 38: Không thể thay đổi



Anh không còn lời nào để nói với cô. Anh hiểu ý của Kiều Tâm Uyển, cô đã quyết định chuyện gì thì sẽ không còn cách nào thay đổi. Trầm Thành xoay người, mất mát rời
đi. Cũng không có từ chối Kiều Tâm Uyển trả lại đồ cho anh. Trong lòng
anh đã hiểu nguyên nhân cản trản trước mặt anh, khiến anh và cô không
thể nào ở bên nhau ngoài Cố Học Võ cũng vẫn là Cố Học Võ.

Bởi vì
sự tồn tại của anh nên cả đời này Kiều Tâm Uyển không thể nào để mắt tới người đàn ông khác. Hoặc là nói, ngoại trừ anh những người đàn ông khác đều trở nên nhỏ bé ở trong mắt cô. Cho dù không có Cố Học Võ, cô cũng
sẽ kiên trì, càng không từ bỏ quyết định của mình. Cái gì nên hiểu anh
cũng đã hiểu. Từ bỏ anh sẽ đau khổ trong một lúc còn cứ cố chấp thì có
lẽ anh sẽ mãi mãi đau khổ cả đời.

Trầm Thành vẫn biết, anh từ bỏ
Kiều Tâm Uyển, cô cũng sẽ không thương tâm, không khổ sở. Còn nỗi đâu
của anh cho dù thể nào cũng cứ để cho anh một mình gánh lấy.

Nhìn Trầm Thành rời đi, Kiều Tâm Uyển thở dài. Trong lòng thật sự có cảm
giác nhẹ nhõm. Cô đã sai lầm rất nhiều lần rồi. Bản thân cô quá tuỳ
hứng, cứ cho mọi chuyện trên đời này đều có thể theo ý của mình. Nhưng
thực tế lại không thể như thế. Cố Học Võ không yêu cô, cũng sẽ không bởi vì cô có con gái mà sẽ yêu cô. Kiều Tâm Uyển cô không thể yêu Trầm
Thành, cũng sẽ không vì sự chờ đợi của anh mà sinh lòng yêu thương được. Nếu như yêu có thể do tự mình quyết định, Kiều Tâm Uyển cô cũng sẽ
không đau khổ như ngày hôm nay.

Hiện tại, cô rất đau khổ, bởi vì
Cố Học Võ đột ngột quyết định tái hợp. Cô tin chắc là anh ghét cô. Thậm
chí rất ghét. Chỉ bởi vì con gái anh mới chịu sống với cô. Thật là làm
cho người ta tổn thương lại càng khiến người ta đau khổ. Lại khiến cô
một lần lúng túng kinh sợ. Cô không biết nên làm thế nào?

Nhưng
mà bây giờ sẽ không, về sau lại càng không. Cố Học Võ, không cần biết
tôi có có kết hôn hay không, bất kể sau này có xảy ra chuyện gì, tôi
cũng sẽ không giao con cho anh. Tuyệt đối không.

————-.sakuraky.wordpress.com———————–

Tả Phán Tình nhìn Hiên Viên Diêu đặt di động ở trước mặt mình, cô mở to
hai mắt nhìn rồi lại đưa mắt nhìn gương mặt anh ta, vẻ mặt có vài phần
khiếp sợ.

“Làm sao có thể?” Lúc trước không phải Thất Thất đã
nói, Thang Á Nam bị trúng bốn phát súng, ngực cũng bị trúng đạn, sao có
thể còn sống được?


“Không có gì là không thể.” Hiên Viên Diêu
nhếch mối cười tà, mắt phượng khẽ khép lại mang theo vài phần phóng
túng, có Quỷ Y ở đây chỉ cần người chưa tắt thở là có thể giải quyết.

Hiên Viên Diêu thu di động ở trước mặt cô lại, vẻ mặt đắc ý.

“Em tính làm sao để cảm ơn tôi?”

“Cảm ơn anh?” Tả Phán Tình lắc đầu tỏ vẻ không hiểu: “Tôi vì cái gì phải cảm ơn anh?”

“Bởi vì em đó.” Hiên Viên Triệt mở trừng hai mắt, vẻ mặt như giả như thật
nhìn cô: “Trịnh Thất Muội là bạn tốt của em. Huống chi cô ấy lại là một
người đang mang thai, em không phải không yên tâm sao? Hai ngày ba lần
gọi điện cho Trịnh Thất Muội. Lo lắng cho cô ấy. Tôi tặng em một món quà lớn như vậy, em không phải không cần lo lắng nữa rồi sao?”

Tả Phán Tình có chút buồn cười, nói thế mà cũng nói được?

“Ý của anh là. Tôi phải cảm ơn anh?”

“Tất nhiên.” Hiên Viên Diêu gật đầu: “Tôi từ trước tới nay không buôn bán lỗ vốn bao giờ. Cho em một món hời lớn như vậy, tôi muốn chút lễ tạ ơn
chẳng lẽ không được sao?”

“Được.” Tả Phán Tình gật đầu, Trịnh
Thất Muội nếu như không yêu Thang Á Nam thì anh ta có chết cũng không
sao. Nhưng Trịnh Thất Muội lại yêu Thang Á Nam, vậy cô hy vọng Trịnh
Thất Muội sẽ được hạnh phúc.

Chỉ có điều nói về…..

“Hiên
Viên Diêu, anh cũng không nỡ để anh ta chết sao?” Nghĩ đến Thang Á Nam
đi theo bên cạnh Hiên Viên Diêu mười mấy năm, nhất định cũng có cảm
tình? Làm sao nói giết là giết, một chút cũng không chùn tay được?

Nghĩ lại mà nói, nếu như thật sự muốn giết một người, chỉ cần bắn thẳng vào
đầu không phải là được rồi sao? Lúc ấy nghe Trịnh Thất Muội nói, cô chỉ
cảm thấy Hiên Viên Diêu là muốn hành hạ Thang Á Nam mà thôi.

Nhưng nhìn tình huống bây giờ thì không giống vậy. Anh ta đã sớm chuẩn bị kỹ càng, không để cho Thang Á Nam chết.

“Vớ vẩn.” Hiên Viên Diêu làm như là nghe được một truyện cười, lắc đầu nói: “Tôi là vì em nên mới làm như vậy.”

“Được rồi. Tôi đây cảm ơn anh.” Tả Phán Tình như ý anh ta nói cảm ơn. “Vô

cùng cảm ơn anh đã có lòng tốt mà tha cho Thang Á Nam.”

“Không có thành ý.” Hiên Viên Diêu lắc đầu, nhìn Tả Phán Tình nở nụ cười nhạt.
“Làm thế nào cũng phải là một nụ hôn nóng bỏng đúng tiêu chuẩn mới được
chứ?”

“Hiên Viên Diêu.” Tả Phán Tình khinh bỉ nhìn anh ta: “Nói đùa chẳng vui chút nào.”

“Được rồi. Không đùa với cô nữa.” Hiên Viên Diêu nhìn người đàn ông đang từ
sau lưng Tả Phán Tình tiến về phía này, nhếch khoé môi cười giễu cợt một cái. “Nếu không thì như vậy đi. Nghe nói là em đang mang thai sinh đôi. Tôi nghĩ, chắc trong đó sẽ có một đứa là của tôi? Em trả con lại cho
tôi là được.”

“Hiên Viên Diêu.” Tả Phán Tình trợn mắt nhìn anh
ta, đang định nói gì đó thì có một bàn tay đã kéo cô ôm vào lòng. Không
biết Cố Học Văn đã đến lúc nào, đứng ở đó trừng mắt nhìn Hiên Viên Diêu: “Hiên Viên Diêu, con là của tôi.”

“Học Văn?” Tả Phán Tình có chút ngân người, đồng thời lại thở phào nhẹ nhõm: “Anh đến rồi.”

“Ừ.” Anh ngồi xuống bên cạnh cô, liếc nhìn thức ăn trên bàn chỉ ăn được có
một nửa, khẽ nhíu mày. “Món ăn ở đây rất nhiều dầu mỡ. Phán Tình, sao em lại chọn chỗ này?”

“Không phải em chọn.” Tả Phán Tình đem hơn
nửa sức nặng của mình dựa vào lòng Cố Học Văn, chỉ chỉ Hiên Viên Diêu:
“Là anh ta chọn.”

Cố Học Văn nhìn Hiên Viên Diêu một cái, trong
mắt có mấy phần sát khí: “Đầu bếp nhà anh cũng không chịu được anh nữa
hả? Cho nên thức ăn như vậy anh cũng ăn được?”

“Cố huynh nói sai
rồi.” Hiên Viên Diêu lắc đầu, liếc nhìn Tả Phán Tình xong rồi nói: “Cơm
ăn được hay không còn phải xem là ăn với ai. Ví như Phán Tình, chỉ cần
nhìn mặt cô ấy thì dù không khó ăn tôi cũng thấy ăn ngon lắm. Nếu như ăn cùng với Cố huynh thì…..” Câu kế tiếp không cần nói anh ta tin Cố Học
Văn sẽ hiểu ý của mình.

Cố Học Văn cười, quay sang nhìn Tả Phán
Tình một cái: “Đúng là phải xem ăn chung với ai. Có điều, Phán Tình, em
chắc là chưa ăn no đúng không?”

“Em…” Tả Phán Tình nhìn Cố Học
Văn, xong đột nhiên gật đầu: “Đúng vậy. Em chưa ăn no. Dù sao phải đối

diện với một người mà mình không muốn nhìn thấy thì ăn không no cũng là
chuyện bình thường.”

“Rất thú vị. Thật sự rất thú vị.” Hiên Viên
Diêu cũng không tức giận. Vỗ vỗ tay đứng dậy nhìn Tả Phán Tình: “Cùng
tôi ăn cơm, coi như đã trả cho tôi một cái nhân tình, còn cái thứ hai em tính khi nào thì trả đây?”

Tả Phán Tình hiểu. Thứ nhất là chỉ đĩa CD. Còn lại là chỉ Thang Á Nam, nói như thế nào cô cũng rất biết ơn anh ta.

“Bây giờ tôi có thể trả ngay. Chỉ cần anh nói là được.” Cô cũng không muốn nợ anh ta bất cứ thứ gì.

“Rất thẳng thắng. Tôi rất thích em ở điểm này.” Hiên Viên Diêu vỗ tay: “Đứa con trong bụng của em….”

“Không thể nào đưa cho anh.”

Tả Phán Tình cướp lời của anh ta. Dù phải trả lại nhân tình cũng không thể nào đem con cho anh ta.

“Để cho đứa bé nhận tôi làm cha nuôi.” Hiên Viên Diêu nói xong nửa câu còn
lại, lại nhìn Tả Phán Tình: “Cái này. Tôi cũng không có điều kiện gì.
Tôi chịu nhận con của anh ta làm con nuôi là đã nể mặt anh ta lắm rồi.”

“Không cần.” Cố Học Văn liền lên tiếng phản đối: “Hiên Viên Diêu, Tả Phán Tình không nợ gì anh. Thị trường bên Trung Đông và châu Mỹ, anh buôn bán
kiếm lời đến mấy triệu, còn ở đây mà đòi nhân tình? Anh đòi lộn chỗ
sao?”

“Cố Học Văn, anh đừng nóng vậy chứ.” Hiên Viên Diêu đứng
lên, nhìn bụng của Tả Phán Tình: “Phán Tình, tôi tin em nhất định sẽ
không để ý nhỉ?”

“Tôi dĩ nhiên sẽ để ý.” Tả Phán Tình không muốn dính dáng quá nhiều tới Hiên Viên Diêu. Càng ít thì càng tốt.

“Em như vậy là tính không nể mặt tôi chút nào sao?” Hiên Viên Diêu có chút bị đả kích: “Em không sợ tôi nói với anh ta…”

Tuy không nói câu sau nhưng Hiên Viên Diệu lại dùng tay ra hiêu. Tả Phán Tình cũng rất chắn chắn: “Anh sẽ không làm vậy.”

Ban đầu nếu như anh ta không để cho Thang Á Nam chết, thì sau này lại càng
không thể. Con người Hiên Viên Diêu nếu nói anh ta tàn nhẫn ư thì thật
ra anh ta lại giống như đứa con nít mà thôi. Nếu nói anh ta không độc ác thì anh ta lại giết người không chớp mắt?

Có điều Tả Phán Tình
cũng rất may mắn, cuối cùng anh ta cũng quyết định tha cho cô, nếu
không… Cô đưa mắt nhìn về phía Hiên Viên Diêu, phát hiện anh ta đã rời
đi. Cô thở phào nhẹ nhõm, quay mặt sang lại đối diện với ánh mắt khó
chịu của Cố Học Văn.

“Không phải nói đi ăn với bạn sao. Sao lại đổi thành ở cùng với Hiên Viên Diêu.”

“À….” Tả Phán Tình cũng không biết phải giải thích như thế nào: “Anh ta tìm
tới cửa, muốn em trả món nợ nhân tình lần trước nên em mới đáp ứng anh

ta.”

Cố Học Văn sắc mặt vẫn khó coi, trừng mắt nhìn Tả Phán Tình, đột nhiên anh dùng sức nắm lấy tay cô: “Lần sau, không cho phép em lại
đi gặp hắn ta.”

“Biết rồi.” Đúng là bạo quân hay là một thùng dấm chua nồng nặc nhỉ. Tả Phán Tình trêu anh: “Anh đang ghen hả?”

Nghe cô nói, Cố Học Văn nhích người tới gần, mang theo vài phần uy hiếp: “Tả Phán Tình, em muốn chết phải không?”

“Yên tâm đi.” Tả Phán Tình vỗ vỗ vai anh: “Em hiểu, em đều hiểu mà.” Hiện
tại cô đang mang thai chín tháng, cô không tin Cố Học Văn dám làm gì cô.

“Tốt, em hiểu là tốt.” Quân tử báo thù mười năm chưa muộn không phải sao? Anh sẽ tìm cơ hội từ từ mà xử lý thất tốt con tiểu yêu tinh này, xem cô còn làm thế nào mà lớn lối.

………….sakuraky.wordpress.com……………

Cô Học Võ nghe tin báo qua điện thoại mà vẻ mặt khiếp sợ còn có vài phần không thể tin được: “Cậu nói cái gì?”

“Thang Á Nam chưa chết, đã trở lại thành phố C.”

Thang Á Nam chưa chết. Cố Học Võ thật bất ngờ hơn nữa rất vui mừng. Màn hình
máy tính lúc này truyền tới hình của Thang Á Nam. Ở trên màn ảnh là anh
đang đứng cùng với Trịnh Thất Muội, đúng là Thang Á Nam. Mặt mũi, nét
mặt đều giống nhau. Mặc dù không còn vết sẹo trên mặt nhưng lại làm cho
anh nhìn đẹp trai hơn rất nhiều.

Đính kèm với hình ảnh được gửi
qua còn có một số tư liệu. Đọc lướt qua toàn bộ số tài liệu này, lúc
nhìn đến một cái tin tức trong đó sắc mặt anh liền ngưng trọng, ngước
mắt lên nhìn tấm lịch trên bàn một cái. Anh lập tức gọi điện thoại dặn
người bên kia đầu dây: “Đặt vé máy bay ngày mai cho tôi. Tôi muốn đến
thành phố C.”

Cúp điện thoại, Cố Học Võ hít sâu một cái, vẻ mặt
vẫn lạnh lùng như cũ. Thang Á Nam chưa chết, điều này chứng tỏ cái gì?
Hiên Viên Diêu tha cho cậu ta sao?

Việc này thật không giống với
phong cách của Hiên Viên Diêu, trước kia khi đối phó với người phản bội, Hiên Viên Diêu chưa bao giờ nương tay. Lần này sao lại mềm lòng?

Không rõ nguyên nhân, nhưng mà những thứ này chờ anh tới thành phố C sẽ biết
thôi. Anh tuyệt đối không tin Thang Á Nam thật sự bị mất trí nhớ. Anh
tin tưởng Thang Á Nam cố ý giả vờ mất trí nhớ, lừa lấy sự tín nhiệm của
Hiên Viên Diêu để thả anh về hơn.

Cái này là hoàn toàn có thể.
Nếu quả thật chính là như vậy, anh phải đến thành phố C để dẫn Thang Á
Nam trở về. Thang Á Nam nếu như trở về Kỳ Lân Đường, lại ở Bắc Đô thì Cố Học Võ tin Long Đường muốn làm hại Thang Á Nam cũng phải kiêng dè một
chút.



DMCA.com Protection Status