Chung Nam Sơn cười nói: "Chuyện của thanh niên các cậu, người già cả như tôi cũng không nên xía mũi vào." "Có điều bây giờ muốn tôi đến công trường của cô ấy làm tuyên truyền thì cậu phải đồng ý với tôi một chuyện." Bùi Nguyên Minh cười cười: "Thầy Sơn cứ việc ra lệnh."
Chung Nam Sơn nói: "Chuyện rất đơn giản thôi, tôi yêu cầu đến lúc đó cậu phải lấy thân phận tổng giáo đầu có mặt ở nghi thức thay quân của quân đội Đà Nẵng. "Vì sao?"
Vẻ mặt của Chung Nam Sơn nghiêm nghị nói: "Hiện tại mặc dù năm nước lớn đã bị cậu đánh bại nhưng tôi nghe nói đế quốc mặt trời không bao giờ lặn và nước Mỹ vẫn không từ bỏ dã tâm, luôn xúi giục một số nước nhỏ giáp biên giới với chúng ta thăm dò ranh giới cuối cùng của nước ta." "Nguyên tắc của Đại Hạ chúng ta luôn luôn là người không phạm ta ta không phạm người, thế nhưng những kẻ tôm tép nhãi nhép này vẫn luôn nhảy nhót khiến cho người khác vô cùng buồn nôn." "Tổng giáo đầu cậu là bộ binh thần thoại, bởi vì cậu rút lui cho nên mấy người này mới dám đến đây gây sóng gió." "Thế nhưng chỉ cần cậu xuất hiện bán công khai trong trường hợp này một chút, nói mấy câu là có thể trấn áp những người trẻ tuổi này!"
Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, lúc đầu anh không nghĩ sẽ tham dự những chuyện này.
Nhưng Chung Nam Sơn đã nói đến mức độ này, anh còn có thể nói cái gì. "Vậy thì để Đường Nhân Đồ giúp tôi truyền tin tức ra đi."
Bùi Nguyên Minh gọi một cú điện thoại ngay trước mặt Chung
Nam Sơn.
Rất nhanh, một tin tức nóng hổi đã được truyền ra.
Lần này thầy Chung Nam Sơn đến Dương Thành là vì chuyện người đứng đầu bộ binh Đà Nẵng thay quân.
Trong nghi thức người đứng đầu nhậm chức, không chỉ có thầy Chung Nam Sơn xuất hiện, nghe nói bộ binh thần thoại đã lâu chưa từng lộ diện, tổng giáo đầu doanh trại Quý Đức cũng sẽ lộ diện.
Sau khi chuyện này truyền ra, tất cả mọi người đều hiểu rõ. Vì sao thầy Chung Nam Sơn không nể mặt mũi ai. Hóa ra là muốn đi gặp tổng giáo đầu trước! Mà vì sao ông ta lại tự mình gọi xe dịch vụ thì mọi người cũng hiểu được. Nghe nói sau khi tổng giáo đầu rút lui sống vô cùng kín đáo, ai cũng không biết hành tung của anh.
Thầy Sơn gọi xe để đi nhờ, hiển nhiên chính là không muốn những người ở Dương Thành đến quấy rầy cuộc sống thanh tịnh của tổng giáo đầu.
Có điều, nghi thức nhậm chức của người đứng đầu bộ binh Đà Nẵng lần này, thế mà cả thầy Sơn và tổng giáo đầu đều sẽ xuất hiện?
Tin tức này khiến cho không ít người đều hưng phấn nghìn phần.
Trong nghi thức này có thể nhìn thấy hai nhân vật cấp bậc truyền thuyết, chỉ cần kéo chút giao tình với bất kỳ ai trong số họ, âu cũng là chỗ tốt đếm mãi không hết. Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Thầy Chung Nam Sơn thì không cần phải nói, y thuật vô song.
Mà nghe nói tổng giáo đầu doanh trại Quý Đức chẳng những chiến công vô song, quyền thế vô song, mà ở nước ngoài cũng có vô số tài sản lớn.
Mặc dù sau khi tổng giáo đầu rút lui sống vô cùng kín đáo, nhưng một nhân vật lớn như vậy, ai lại không muốn có cơ hội tiếp cận và làm quen cơ chứ?
Trong lúc nhất thời, một dòng điện ngầm đã bắt đầu phun trào
Dương Thành.
Không ít người đã bắt đầu nhờ vả quan hệ, muốn lấy thư mời để tới tham gia nghi thức thay quân của bộ binh Đà Nẵng.
Một bên khác, xe tải nhỏ đã đến công trường của khu du lịch núi Bạch Vân. Nhân viên công ty và công nhân công trường cử hành nghi thức hoan nghênh long trọng, không ít truyền thông cũng đã sớm chờ đợi.
Sau khi xuống xe, phóng viên vây quanh muốn phỏng vấn Chung Nam Sơn.
Chung Nam Sơn cũng không từ chối những người này, mà chỉ cười trêu chọc nói: "Mọi người đều biết lần này tôi đi xe dịch vụ đến, chủ xe muốn đến bên này làm việc, tôi cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục, mọi người đi vào tham quan một chút đi!"
Trịnh Tuyết Dương rất kích động, cô chào đón rồi dẫn Chung Nam Sơn tiến vào công trường.
Chung Nam Sơn có chút hăng hái xem xét địa lý và phong thủy, sau đó còn lấy ra thiết bị bên người khảo nghiệm chất lượng nước và đất một chút, cuối cùng rút ra được kết luận.