Buổi tối hôm đó, nhóm người Lý Thành Đức đồng loạt nhận được một tấm thiệp. Lý Thành Đức cầm tấm thiệp màu đỏ tươi này lên ngắm nhìn một hồi lâu rôi mới mỉm cười nói: “Được lắm Thế Tử Minh, quả nhiên rất ngang tàn, độc đoán, anh ta đang muốn ép tôi hủy đính ước đây mà!”
“Không, không những ép tôi hủy đính ước mà anh ta còn muốn giẫm lên đầu nhà họ Lý ở Cảng Thành này, nhưng anh ta xứng sao?”
Bùi Sâm La ngồi phía đối diện, khẽ cười nói: “Lân này Thế Tử Minh quá kích động rồi”
“Mặc dù anh ta đã giải quyết nhà họ Tô và Hồng Nhân Tổ, nhưng tấm thiệp này của anh ta chẳng khác nào đẩy ba dòng họ đứng đầu nhà họ La về phía chúng ta”
“Chuyện này ngày càng thú vị.”
Lý Thành Đức lạnh nhạt nói: “Tất nhiên là thú vị rồi, đám người La Thành Côn đã liên lạc với tôi, nói muốn bàn bạc đối sách.
Lần này tôi sẽ biến bọn họ thành quân cờ, rồi hai người chúng ta sẽ làm ngư ông đắc lợi.”
Vừa dứt lời, hai người Lý Thành Đức và Bùi Sâm La nhìn nhau, rôi bật cười ha hả. Ban đầu vì chuyện nhà họ Tô mà ba dòng họ đứng đầu đã hơi rút lui, không dám đối đầu trực diện với Tập đoàn Thiện Nhân. Nhưng bây giờ Bùi Nguyên Minh lại đích thân đẩy ba dòng họ đứng đầu này về phía bọn họ, đúng là đời người như một vở kịch mà. Lý Thành Đức nói tiếp: “Được rồi, tạm thời đừng nói chuyện này nữa.
Ngoài ra, tôi vừa nhận được một tin tức, ba ngày nữa ông Chung Nam Sơn là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới y học Đại Hạ sẽ về nước.”
“Cái gì? Ông Chung Nam Sơn sao? Chẳng phải bên ngoài đã lan truyên tin đồn ông ta đã chết rôi sao? Tại sao lại đột ngột xuất hiện thế?”
Lúc này, người bình tĩnh như Bùi Sâm La cũng ngạc nhiên đến mức bật dậy. Cả thế giới đều biết, y thuật của Chung Nam Sơn rất cao siêu, thậm chí còn được mệnh danh là Diêm Vương Sầu. Nghe đồn chỉ cần ông ta chịu ra tay cứu chữa thì ngay cả người chỉ còn lại chút hơi thở, ông ta cũng có thể cứu chữa được. Nhưng năm năm trước ông Chung Nam Sơn
- -----------------