Người đến tên là Tô Trạch Minh, là họ hàng của nhà họ Tô, anh ta là chủ tịch của trường cấp ba Dương Thành, là người có quyền cao chức trọng trong hệ thống giáo dục của Dương Thành.
Lúc ba của Tôn Minh Triết nhìn thấy anh ta thì ông ta đã ngây người ra.
Lẽ nào chỗ dựa của cái tên lưu manh này lại là Tô Trạch Minh sao?
Nếu thật là như vậy thì e rằng hơi rắc rối rồi.
Lúc này hiệu trưởng và các thành viên ban quản trị trường cũng bất giác đứng thẳng người lên, mặt ai nấy cũng thoáng vẻ khác thường.
Hiệu trưởng mỉm cười và nói: “Lẽ nào hôm nay là người của mình tự đánh người của mình…”
Nhưng ông ta vẫn chưa nói dứt lời thì hai người bước vào tiếp theo sau đã khiến thần sắc của ông ta biến đổi rồi lập tức tắt tiếng ngay.
Châu Kiến Bình, người đứng đầu hệ thống giáo dục Dương Thành. Tiền Đổng Trác, người đứng thứ nhì trong hệ thống giáo dục Dương Thành.
Thật ra nếu chỉ có mình Tô Trạch Minh thì cũng không sao cả vì đều là người một nhà.
Nhưng mời được người đứng đầu và đứng nhì trong hệ thống giáo dục Dương Thành đến thì không phải chuyện người bình thường nào cũng có thể làm được.
“Hai vị lãnh đạo lớn, hai vị đến là để…” Lúc này hiệu trưởng cố gắng trấn tĩnh, bước lên trước mở lời.
Kết quả không ngờ rằng Châu Kiến Bình đã làm lơ ông ta, anh ta chỉ nhìn quanh phòng họp một lượt, sau đó bước đến bên cạnh Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt đầy cung kính rồi nghiêng người nói: “Xin hỏi anh có phải là anh Bùi Nguyên Minh không?”
“Là tôi” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đáp. Châu Kiến Bình nghe thấy vậy thì cung kính nói: “Anh Nguyên Minh yên tâm, lúc này ông Quốc đã dặn dò, bất luận xảy ra chuyện gì thì chúng tôi cũng nhất định sẽ xử lý công bằng.”
Ông Quốc trong lời của Châu Kiến Bình chính là Dương Định Quốc, là quan chức cấp cao của Dương Thành.
Lúc nãy Bùi Nguyên Minh vừa mới gọi điện thoại cho ông ta và nói cho ông ta biết là mình đã gặp phải chút rắc rối ở trường cấp ba Dương Thành, bảo ông ta cho người đến giải quyết.
Không ngờ ông ta đã trực tiếp điều người đứng đầu và đứng nhì trong hệ thống giáo dục Dương Thành đến.
Lúc này, Tiền Đổng Trác cũng tiến về trước và nói lớn: “Anh Nguyên Minh, bất luận là người có gốc gác như thế nào, có ai đứng đằng sau ủng hộ, chỉ cần dám làm loạn trong phạm vi quản lý của chúng tôi ở hệ thống giáo dục Dương Thành thì chúng tôi đảm bảo những người đó sẽ không còn cách nào có thể tiếp tục làm việc trong ngành này nữa!”
Hiệu trưởng và mấy thành viên ban quản trị trường ban nãy sau khi nghe thấy những lời đó thì đều không dám lên tiếng.
Bất cứ ai trong số hai người họ đều là người rất có trọng lượng, đến Tô Trạch Minh cũng không dám huênh hoang trước mặt hai người đó, huống hồ gì là bọn họ?
Đúng thật là như vậy, lúc này chủ tịch Tô Trạch Minh cũng tiến đến trước mặt Bùi Nguyên Minh và nghiêng người nói: “Anh Nguyên minh, anh có gì dặn dò, tôi nhất định sẽ làm theo!”
Bùi Nguyễn Minh không để để ý đến anh ta mà liếc nhìn ba của Tôn Minh Triết một cái rồi lạnh lùng nói: “Không biết mấy vị đây có dám đắc tội với ông không?”
Lúc này ba của Tôn Minh Triết đã bắt đầu sợ đến ngây người ra.
Đừng nói đến chuyện những người này có đắc tội với ông ta không, dù cho họ có đè bẹp chết ông ta thì cũng chỉ đơn giản như đè bẹp chết một con kiến.
Bây giờ thì ông ta đã sợ hãi, không nói nên lời.
Bùi Nguyên Minh không đếm xia đến Tô Trạch Minh mà tự động ngồi xuống rồi gác hai chân lên bàn làm việc.
Còn hai người Châu Kiến Bình và Tiền Đồng Trác thì đều nhìn Tô Trạch Minh với ánh mắt nghiêm nghị.
Mặc dù Tô Trạch Minh đại khái cũng đã đoán ra được là có chuyện gì nhưng lúc này anh ta vẫn lạnh lùng nhìn hiệu trưởng chăm chằm và nói: “Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hiệu trưởng run lên, ông ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì biết mình nhất định sẽ bị xử lý công bằng nên buộc phải nói thật.
Nói thật thì biết đâu còn được chết thoải mái một chút, nếu lúc này rồi mà còn nói bậy bạ thì ông ta sợ mình sẽ chết không có chỗ chôn thấy.
Ông ta nghĩ đến đây thôi thì lập tức nói: “Là vị phụ huynh này, ông ta nói bạn học sinh Trịnh Khánh Vân dụ dỗ con trai của ông ta, xúi giục con trai ông ta về nhà ăn cắp tiền nên muốn chúng tôi đuổi học bạn Trịnh Khánh Vân!”
“Thật sự có chuyện này sao?”
Tô Trạch Minh nhìn ba của Tôn Minh Triết chằm chằm với vẻ mặt lạnh lùng, đằng đằng sát khí.