Sáng sớm hôm sau, Trịnh Tuyết Dương vẫn đến công trình thi công ở khu nghỉ mát núi Bạch Vân như thường ngày.
Nhưng khi Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy công trường trống vắng, không chỉ không có bóng dáng công nhân nào mà đến cả nhân viên cũng không thấy đâu thì trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Tối qua, khi Bùi Nguyên Minh nói hôm nay mọi thứ tự khắc sẽ được giải quyết thì cô còn có chút mong chờ. Nhưng không ngờ bây giờ mọi thứ lại chẳng khác gì với hôm qua.
Trịnh Tuyết Dương nghĩ đến đây thì nở nụ cười đau khổ. Trịnh Tuyết Dương ơi Trịnh Tuyết Dương, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì thế hả?
Nếu như Bùi Nguyên Minh thật sự có bản lĩnh như thế thì sao anh có thể ở rể được chứ?
Có lúc Trịnh Tuyết Dương nghĩ không thông, rốt cuộc sao Bùi Nguyên Minh có thể làm được như thế, sao anh có thể chịu đựng được sự chế trách và sỉ nhục ở nhà họ Trịnh mà không hề có tí phản ứng nào?
Trong lúc Trịnh Tuyết Dương đang không ngừng cảm than thì có một chiếc xe chuyên dụng lặng lẽ dừng bên đường, người trên xe cầm ống nhòm, không ngừng quan sát. “Anh Khánh, đó là Trịnh Tuyết Dương”
“Đưa người qua đây. Bây giờ mấy nhân viên khác vẫn chưa đi làm, đợi lát nữa đông người lên thì không dễ giải quyết đâu.” Tiểu Huy Khánh ngậm điếu thuốc, nói với vẻ mặt nham hiểm.
Một lát sau, có một chiếc xe đa năng dừng trước cổng công trường, Trịnh Tuyết Dương tò mò quay đầu lại, lẽ nào bên thi công đã đến.
Nhưng khi Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy người trên xe bước xuống thì cô đã lập tức cảm thấy sự việc có chỗ không bình thường.
Mấy người này ai nấy cũng trông có vẻ cũng không đàng hoàng, vừa nhìn là biết không phải người tốt gì, hơn nữa cũng không phải là phường trộm cắp.
Bởi vì nếu là phường trộm cắp thì đến nhìn thẳng vào mắt cô họ còn không dám sao thì có thể vừa đi vừa huýt gió được.
Trịnh Tuyết Dương nhìn quanh bốn phía rồi cảm thấy hơi hối hận khi đến đây một mình.
Lúc này, cô cố gắng trấn tĩnh, hạ giọng nói: “Các người là ai? Không biết chỗ này là công trường đang thi công sao? Các người tùy tiện xông vào đây như thế thì tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”
“Người đẹp, các anh đã điều tra giúp em rồi, ở đây không có bảo vệ, bây giờ vẫn còn chưa đến giờ làm việc mà!” “Nhưng em cứ yên tâm, các anh nhất định sẽ bảo vệ em đàng hoàng!
” Lúc này, tên côn đồ cầm đầu nhìn ngang nhìn dọc Trịnh
Tuyết Dương, vẻ mặt đầy dâm đãng. “Rốt cuộc các người là ai? Có phải Uông Chí Dĩnh bảo các người đến làm loạn không?” Trịnh Tuyết Dương tự thấy gần đây bản thân không hề đắc tội với ai khác.
Mà chỉ gây xích mích với mỗi mình Uông Chí Dĩnh. Nhưng Trịnh Tuyết Dương không hiểu lại sao Uông Chí Dĩnh lại dùng thủ đoạn này.
Rõ ràng anh ta đã ép cô gần đến bước đường cùng rồi, bây giờ còn cho giang hồ đến gây rắc rối cho cô nữa sao? “Cô rất thông minh, tổng giám đốc Chí Dĩnh đã nói, ai dám tạt nước trà lên mặt anh ấy thì anh ấy sẽ cho người đó phải hối hận cả đời!” “Bây giờ tôi khuyên cô đừng nên phản kháng!”
Tên côn đồ cầm đầu không nói gì thêm mà thắng tay tát lên mặt Trịnh Tuyết Dương một bạt tai rồi lập tức kéo Trịnh Tuyết Dương không có chút sức lực nào để phản kháng lên xe.
Một lát sau, có một cuộc điện thoại gọi đến cho Bùi Nguyên Minh.
Lúc Bùi Nguyên Minh bắt máy thì sắc mặt anh đã trở nên lạnh ngắt.
Còn Ngô Kim Hổ đang ngồi trước mặt anh thì cũng cảm nhận được có một luồng sát ý ập thẳng vào mặt. “Xem ra sự việc phức tạp hơn tôi nghĩ một chút, vừa nãy có người đến công trường bắt vợ tôi đi rồi.”
Bùi Nguyên Minh nói. Mặc dù giọng điệu của anh rất bình thản nhưng Ngô Kim Hổ lại bất giác rùng mình.
Lúc đầu, khi đoàn kị sĩ Thánh Điện của đế quốc mặt trời không bao giờ lặn khiêu khích Doanh trại Quý Đức thì tổng giáo đầu cũng có biểu cảm như thế.
Mà bây giờ thì đoàn kị sĩ Thánh Điện đã bị xóa sổ khỏi danh sách quân đội đỉnh cao trên toàn cầu rồi.