Tại hiện trường hạng mục khu nghỉ dưỡng núi Bạch Vân, Trịnh Tuyết Dương đang nhìn mọi thứ xung quanh với vẻ mặt hơi cau có.
Công trình vẫn nguyên vẹn không bị đập phá, có người của lão Cửu trông coi nên không ai dám phá phách. Nhưng bên cung ứng vật liệu xây dựng lại xảy ra vấn đề khiến cho công trình phải tạm dừng.
Cô nhíu nhíu mày suy nghĩ chốc lát rồi gọi thư kí đến và dặn: “Cô đến phòng tài vụ lĩnh bảy trăm triệu rồi phát cho toàn bộ công nhân mỗi người ba mươi triệu tiền công, bảo họ nghỉ ngơi vài ngày đợi đến khi có thông báo mới quay lại làm việc
Thư kí gật đầu, hơi ngập ngừng nói: “Chủ tịch… sắp đến mùa đông rồi. Ở Đà Nẵng này vào mùa đông có gió bắc lạnh giá ảnh hưởng đến tốc độ làm việc của công nhân. Nếu như hết mùa thu này chúng ta không hoàn thành kết cấu tổng thể thì công trình sẽ rất chậm tiến độ.”
Trịnh Tuyết Dương day day trán nói: “Tôi biết, nhưng hiện giờ chỗ vật liệu xảy ra vấn đề, dù chúng ta muốn vội cũng không vội được. Trước mắt cô cứ giúp tôi động viên tinh thần toàn bộ đội thi công, còn tôi sẽ tranh thủ tìm giải pháp.”
“Vâng ạ!” Thư kí gật đầu rồi nhanh chóng đi làm việc.
Về đến Đế Cảnh Hoa Viên, Thanh Linh không biết từ lúc nào đã mang theo trang sức quý giá và giấy chứng nhận bất động sản của ngôi biệt thự đi mất. Trịnh Tuyết Dương mệt mỏi ngồi nghỉ ở sofa đâu còn tâm trạng để ý bà ta. Bùi Nguyên Minh đi tới, đưa giấy tờ thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần cho cô xong thì cười nói: “Chúc mừng em đã nắm giữ 49% cổ phần của công ty, hơn nữa em lại là chủ tịch. Sau này sẽ không có ai gây khó dễ em nữa!”
Trịnh Tuyết Dương lật xem qua thỏa thuận rồi uể oải đáp: “Ai nói hiện tại không có ai gây khó dễ cho em nữa?”
Bùi Nguyên Minh nghe xong như hoài nghi điều gì đo: “Không lẽ là tập đoàn Thiện Nhân?”
Có anh ở đây, ai dám động đến công ty của Trịnh Tuyết Dương? Trịnh Tuyết Dương lắc đầu: “Không phải, em với Thiện Nhân có hợp tác làm ăn, sao họ có thể gây phiền phức cho em chứ? Là thế này, chỗ vật liệu xây dựng gặp trục trặc bên cung ứng nhưng không phải vấn đề to tát gì cả, trong mấy ngày này em sẽ tìm biện pháp”
Nghe cô nói vậy anh không hỏi thêm nữa, nếu như cô đã muốn trở thành tỉ phú thì nhất định phải tự lực. Nếu như chuyện gì anh cũng giúp một tay thì đến bao giờ cô mới vững được.
Sáng hôm sau Bùi Nguyên Minh đến tập đoàn Thiện Nhân. Chiến lược phân bổ tài sản đã hoàn thành nhưng vẫn còn cần nhiều thời gian để xử lí nên anh tạm thời khá bận.
Trịnh Tuyết Dương không nói gì với anh nữa mà tự đi đến công trình núi Bạch Vân. Thực ra lần này cô không gặp phải vấn đề quá lớn, chỉ là thiếu tiền vốn. Vài nhà sản xuất, cung ứng nguyên vật liệu nhận thấy hạng mục núi Bạch Vân này của cô rất có tiềm năng phát triển sau này nên muốn nhân cơ hội liên minh lại kiếm chác.
Thực sự hạng mục lần này của cô cần số vốn lớn mà hiện tại cô không xoay xở đủ. Một khi bên nhà sản xuất và bên cung ứng đồng loạt cùng tăng giá thì số tiền cô phải chi ra là rất lớn, vậy nên lần này cô hết sức phiền não.