Thanh Linh chỉ vào La Vĩnh Toàn mà không nói được lời nào.
Trịnh Tuấn thì thở không ra hơi. Ông ta hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề này.
Ai dám dùng thư mời giả trong buổi lễ do Thế tử Minh tổ chức? Đây không phải là tự thắt cổ, tự chê mệnh mình dài hay sao? “Đủ rồi, đừng ồn ào nữa!”
Nhân viên công tác khẽ cau mày. “Nếu không nói ra được nguồn gốc của thư mời giả, các người cứ chờ vào tù ngồi đi!” “Tôi, tôi, tôi…” Thanh Linh lắp bắp cả buổi mà không nói nên lời.
Trịnh Tuấn cũng có biểu hiện mắc nghẹn như giẫm phải phân.
Họ hoàn toàn không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy nên cũng không chuẩn bị lí do trốn tránh nào để nói.
Trong lúc nhất thời, dù muốn giải thích nhưng cũng không biết nên giải thích thế nào mới phải.
Nhân viên công tác đã rất thiếu kiên nhẫn. Để xảy ra sự việc thế này trong buổi lễ long trọng hôm nay, anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn!
Cho nên anh ta chỉ muốn giải quyết rắc rối càng nhanh càng tốt.
Lúc này, La Vĩnh Toàn đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn Trịnh Tuấn và Thanh Linh nói: “Bác trai bác gái, hai người đều là người đứng đắn, chắc sẽ không làm chuyện như vậy!” “Nhưng chính xác thì ai đã đưa cho hai người lá thư mời /?” “Có phải là tên con rể vô dụng kia không?” “Nghe nói anh ta học hành chẳng ra gì, ngoại trừ ăn bám vợ thì không biết làm gì khác, hai người thì vẫn luôn muốn tống anh ta ra khỏi cửa.” “Hằn là anh ta trả thù bằng cách đặc biệt tìm thư mời giả để hại hai người!” “Hai người mau gọi điện thoại Bùi Nguyên Minh kêu anh ta tới đây nhận tội đi!”
Lúc này, La Vĩnh Toàn lớn tiếng nói và quyết định đổ hết trách nhiệm lên người Bùi Nguyên Minh.
Trong trường hợp này, một mặt Bùi Nguyên Minh có thể gánh tội thay bọn họ.
Mặt khác, nếu Bùi Nguyên Minh vào tù thì anh ta sẽ có thể dễ dàng lấy được Trịnh Tuyết Dương.
Nghĩ đến điều này, mặc dù đang trong tình huống như vậy nhưng La Vĩnh Toàn suýt nữa thì bật cười.
Mình đúng là cơ trí hơn người mà! Trịnh Tuấn và Thanh Linh do dự.
Không phải vì họ đột nhiên cảm thương và cảm thấy Bùi Nguyên Minh không nên đến gánh tội thay bọn họ.
Theo bọn họ thấy thì loại người vô tích sự như Bùi Nguyên Minh nên làm điều này mới đúng.
Nhưng bọn họ sợ sau khi gọi điện thoại thì Bùi Nguyên Minh sẽ sợ hãi không chịu đến. Anh không thì bọn họ phải làm sao?
La Vĩnh Toàn hiển nhiên cũng nhìn ra sự lo lắng của hai người, lúc này mới nở nụ cười: “Bác trai, bác gái, đừng nói với anh ta đã xảy ra chuyện, cứ nói cho anh ta biết chuyện tốt ở đây thôi chẳng phải là được rồi sao?”
Mắt Trịnh Tuấn và Thanh Linh sáng lên. Đúng, La Vĩnh Toàn rất thông minh, tại sao bọn họ lại không nghĩ ra nhỉ?
Vừa dứt lời, bọn họ lập tức gọi điện cho Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuấn nói lớn: “Bùi Nguyên Minh! Lối vào này nói có thể cho chúng ta thêm một chỗ. Cậu mau đến đây đi, hôm nay tôi sẽ chỉ cho cậu cả thế giới!”
Trịnh Tuấn nói xong thì cúp điện thoại, hiện tại ông ta không ghét bỏ La Vĩnh Toàn chút nào.
Mặc dù hành vi vừa rồi của La Vĩnh Toàn là vô liêm sỉ nhưng nếu lợi dụng việc này, ông ta có thể tống Bùi
Nguyên Minh vào tù.
Còn con gái họ vẫn có thể kết hôn với La Vĩnh Toàn, để họ tiếp tục hưởng hai chữ phú quý.
Trịnh Tuấn và Thanh Linh hoàn toàn sẵn lòng quên đi những chuyện đã xảy ra vừa rồi.
La Vĩnh Toàn hiển nhiên không ngờ Trịnh Tuấn và Thanh Linh lại không biết xấu hổ đến mức này.
Lúc ánh mắt ba người va chạm, bọn họ đều ngầm hiểu lẫn nhau.
Bên kia, Bùi Nguyên Minh cúp điện thoại nói: “Tuyết Dương, đi thôi. Đi tìm ba mẹ em.”
Trịnh Tuyết Dương ngạc nhiên: “Sao hai người họ lại tìm chúng ta?” “Nói là gặp phải chuyện tốt, có thêm một vị trí nên kêu chúng ta đến xem.”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười, anh không tin Trịnh Tuấn sẽ tốt bụng như vậy.