Sảnh lớn khách sạn.
Cả nhà Trương Mỹ Lệ đã đến sảnh đợi.
Tối nay người hai nhà cùng nhau ăn cơm, đây cũng chính là đoạn cao trào của vở kịch.
Mà Lê Văn Hiên lúc này đang vuốt điện thoại với vẻ chán nản.
Đột nhiên, anh ta nhận được một tin tức, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Có vẻ như chúng ta đã bỏ lỡ một buổi náo nhiệt hôm nay rồi!”
“Lôi Tuấn Quang của nhà họ Lôi ở Vịnh Half Moon đã đến cổng khách sạn để tiếp đón người hôm nay!”
“Xem ra hẳn là có nhân vật lớn nào đó đang ở trong khách sạn, không biết chúng ta còn có cơ hội làm quen vị đó hay không?”
Địa vị của Lôi Tuấn Quang ở Vịnh Half Moon quá cao, nên ai đến đây cũng nghe nói về anh ta.
Nghe nói nhân vật tuyệt thế này của Vịnh Half Moon thực sự đã đích thân nghênh đón một vị nào đó, Trương Mỹ Lệ và Lý Văn Văn lúc này đều rất kinh ngạc.
Tất cả đều nghiêng người đến xem kỹ hình ảnh trong tin tức trên điện thoại. “Đây, đây là nhân vật lớn trong tin đồn. Ngay cả Lôi Tuấn Quang cũng sẽ đích thân giúp vị đó mở cửa xe. Thật là kiêu ngạo quá đáng rồi!” Lê Văn Hiên lộ vẻ ghen tị.
Lôi Tuấn Quang là bá chủ của Vịnh Half Moon, thật khó tưởng tượng một nhân vật như vậy cần phải đích thân tiếp đãi, tự mở cửa xe cho vị nào? “Các người đang nói chuyện gì vậy? Lại có thể vui vẻ như thế?”
Lúc này nhóm người Trịnh Tuấn mới bước vào.
Trương Mỹ Lệ nhìn thấy người nhà bọn họ, lại nhìn tin tức trên điện thoại, trong lòng đột nhiên có một kế hoạch, lúc này mới lộ vẻ tự hào nói: “Trịnh Tuấn, Thanh Linh, các người đến thật đúng lúc!” “Lại đây, cho các người xem, đây là Lôi Tuấn Quang, bá chủ của Vịnh Half Moon, các người có nghe nói qua chưa?” “Văn Hiên của chúng ta đã gặp anh ta mấy lần, xem như là bạn tốt!”
Lời nói này hơi sai.
Lê Văn Hiện có chút tự đỏ mặt, có khi mẹ vợ lại khoe khoang quá đáng, với thân phận của bản thân anh ta, làm sao có thể làm bạn với Lôi Tuấn Quang được chứ?
Nhưng cũng may là nhà Trịnh Tuấn nhất định không biết Lôi Tuấn Quang là ai nên không có khả năng bị vạch trần.
Vì vậy Lê Văn Hiên lúc này không có phủ nhận, ngược lại lộ ra một nụ cười dè dặt.
Cả nhà Trịnh Tuấn đều mặt mũi tối sầm, vì phép lịch sự mà không thể không nhìn điện thoại.
Trịnh Tuyết Dương cũng đưa mắt nhìn, nhưng cô không quan tâm đến Lôi Tuấn Quang, mà nhìn bóng dáng người thanh niên bước lên Rolls Royce, có chút sững sờ.
Còn có thời gian chi tiết mà vị thanh niên lên xe trên tin tức, đó là lúc cô nhờ Bùi Nguyên Minh đi đón người.
Thật là trùng hợp như vậy sao?
Hơn nữa, dáng người trong bức ảnh này có phần giống với Bùi Nguyên Minh.
Nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương lập tức ngẩn ra, Trương Mỹ Lệ vẻ mặt đắc ý, tưởng rằng đã trấn được Trịnh Tuyết Dương, nhiệm vụ gần như hoàn thành.
Lúc này bà ta mới cười nói: “Thực rà nhân vật lớn này có vẻ cao cao tại thượng, nhưng tính tình rất tốt. Trước đây còn mời chúng tôi đi ăn tối. Có cơ hội, tôi nhất định sẽ giới thiệu cho các người làm quen một chút.”
Nghe nói như thế, Lê Văn Hiên vốn có vẻ mặt dè dặt, lúc này cũng đã bị đông cứng.
Anh ta vội vàng nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nhảm, nhân vật lớn như tổng giám đốc Quang rất bận rộn, sao có thể tùy tiện hẹn được chứ, trả điện thoại cho con!”
Trương Mỹ Lệ liếc Lê Văn Hiên một cái.
Không thấy rằng mình đang lợi dụng tình hình để chèn ép Bùi Nguyên Minh sao? Không thấy mình đang tạo áp lực cho Trịnh Tuyết Dương sao?
Cậu ta thực sự tự ngắt lời mình.
Tùy tay ném điện thoại cho Lê Văn Hiên, Trương Mỹ Lệ như chợt nhớ ra điều gì đó, cười nói: “Mà Tuyết Dương này, chồng cô đâu rồi? Hôm nay không phải là không dám đến gặp chúng tôi đó chứ?” “Nhưng mà, Văn Hiên nhà chúng ta ưu tú như vậy, cảm thấy xấu hổ trước mặt cậu ấy cũng là chuyện bình thường mà thôi!”