“Đây là ai? Cư nhiên dám để Lôi Tuấn Quang tự mình mở cửa cho cậu ấy!” “Nhìn tuổi tác cũng không lớn, cùng lắm chỉ mới hơn hai mươi tuổi, lợi hại như vậy sao?” “Xem ra đây hẳn là người cao quý đến từ Dương Thành! Thật kinh ngạc!”
Khách sạn này lúc nào cũng đông người qua lại, lúc này đám đông đang bàn tán xôn xao hơn nữa, một số người tọc mạch đã chụp ảnh và đăng lên mạng.
Trong xe, Lôi Tuấn Quang cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ phấn khích cùng ngưỡng mộ.
Huyền thoại sống này có thể xuất hiện trong ô tô của anh ta, chẳng khác gì mộ tổ của nhà họ Lôi bốc lên làn khói nhẹ.
Ngay cả người lái xe cũng bị sốc.
Rất nhiều sếp lớn và người của quan phủ đến Vịnh Half Moon đều muốn nhìn thoáng qua Lôi Tuấn Quang cũng khó có được, những người đó đối với Lôi Tuấn
Quang rất lịch sự khách sáo, không dám lộn xộn.
Nhưng trước mặt người thanh niên này, Lôi Tuấn Quang lại câu nệ như vậy.
Người lái xe khó có thể tưởng tượng được danh tính của nhân vật lớn này là gì. “Tổng..” Lôi Tuấn Quang vừa định nói, nhưng Bùi Nguyên Minh đã ho khan. “Cậu Nguyên Minh!” Lôi Tuấn Quang nhanh chóng phản ứng, vẻ mặt cung kính: “Đã gần một năm rồi tôi không gặp ngài. Thật vinh dự khi nhận được cuộc gọi của ngài.” “Hiện tại anh cũng không tệ nha, còn có cả Rolls
Royce rồi.” Bùi Nguyên Minh bật cười nói.
Lôi Tuấn Quang mở tấm kính riêng bên trong Rolls Royce, sau đó nói với vẻ cuồng nhiệt: “Tất cả là nhờ có ngài. Nếu không có ngài, tôi quá lắm cũng chỉ là thế hệ giàu có thứ hai, ăn chơi rồi nằm chờ chết, chính ngài đã thay đổi số phận của tôi.” “Tôi chỉ cung cấp cho anh một nền tảng, việc kết hợp như thế nào phụ thuộc vào năng lực cá nhân của anh, nhưng thành thật mà nói, tôi rất vui.”
Bùi Nguyên Minh cười nói.
Năm đó, Đường Đao Doanh là thế hệ giàu có thứ hai tiếng tăm của Đại Hạ.
Tuy nhiên, sau khi lên nắm quyền chỉ huy trưởng, ông ta đã tiến hành một loạt cuộc huấn luyện sắt thép đối với thế hệ đời thứ hai này.
Hiện tại xem ra năm đó chính mình đã không làm gì sai.
Những người trong quân ngũ đều nắm giữ chức vị cao cấp.
Những người đã xuất ngũ cũng có một số thành
Thật đáng vui mừng. tựu. “Đều là ngài dạy, những người như chúng tôi làm sao có thể để ngài mất mặt chứ?” Lôi Tuấn Quang nói. “Không tồi, gần đây tôi đang thu xếp một vài chuyện ở Dương Thành. Nhân Đồ và Ngô Kim Hồ đang bên cạnh tôi làm việc. Nếu như anh cảm thấy chỗ nhỏ như Vịnh Half Moon không thỏa mãn được anh, có thể đến Dương Thành tìm tôi.”
Bùi Nguyên Minh mở miệng, Lôi Tuấn Quang năng lực rất tốt, hơn nữa anh ta là hộ vệ riêng của anh năm đó, gần đây không có nhiều người xung quanh anh có thể sử dụng được, nên thật ra có thể cho anh ta một cơ hội.
Nghe anh nói như thế, Lôi Tuấn Quảng kích động đến mức sắp khóc, nếu không phải đang ở trong xe, anh ta sẽ đứng dậy gập người hành lễ.
Lúc này anh ta liền nói năng lộn xộn: “Cảm ơn chỉ huy trưởng! Cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội!” “Nhớ nhé, ở bên ngoài anh vẫn sẽ gọi tôi là cậu Nguyên Minh, không được để lộ thân phận.” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.
Còn những chuyện khác thì không cần hỏi, bọn họ đều là huynh đệ của Đường Đao Doanh, từ năng lực đến lòng trung thành đều tuyệt đối đáng tin cậy. “Được rồi, nói chuyện chính đi. Tôi nhờ anh mượn chiếc xe để đi đón ba mẹ vợ, anh liên mang đến một chiếc Rolls Royce, làm sao tôi đi đón người được đây?”
Bùi Nguyên Minh thở dài.
Nếu thực sự lái chiếc xe này, Trịnh Tuấn và Thanh Linh hôm nay sẽ bị hù dọa mất. “Vậy thì tôi sẽ thu xếp lại.” Lôi Tuấn Quang lo lắng nói. “Không cần, tôi để chị dâu của anh tới đón người là được rồi.” Bùi Nguyên Minh gửi tin nhắn cho Trịnh Tuyết Dương.
Trịnh Tuyết Dương có chút không biết làm sao sau khi nhận được tin nhắn, chút chuyện vặt vãnh này mà
Bùi Nguyên Minh cũng không xử lý được, chỉ có thể chính mình đến nhà ga đón người.