Hạ Trung Hưng vẻ mặt trịnh trọng, một lúc sau mới thở dài: “Người đó, thân phận quá cao!”
“Nghe nói ngay cả người đứng đầu của Đại Hạ cũng rất xem trọng anh ấy, cố tình cho anh ấy đến Yên Kinh nhận chức tổng chỉ huy.”
“Anh ấy muốn làm gì thì cứ để anh ấy làm!”
“Điều quan trọng nhất đối với chúng ta lúc này là kiềm chế người nhà và cấp dưới của mình không để bọn họ va chạm anh ấy.”
Khổng Văn Khưu mồ hôi nhễ nhại, vội vàng đứng lên nói: “Lão Hưng nhắc nhở chính xác. Mấy người trong nhà của tôi ngày thường hành xử rất thiếu quản giáo, tôi phải về xử lý ngay.”
Cùng lúc đó.
Bùi Nguyên Minh về nhà khách Dương Thành. Lúc này bữa tiệc sinh nhật cũng sắp kết thúc.
Tuy nhiên, do có hai người đứng đầu của thành phố Đà Nẵng đến mừng sinh nhật lão thái quân.
Nhiều quan chức ở Đà Nẵng và Dương Thành nghe tin xong lập tức hành động, gửi quà mừng thọ.
Đặc biệt, cảnh sát trưởng Dương Thành Lý Vân Bằng đưa ra quyết định ngay lập tức. Để cho Thanh Vệ Vân được thăng cấp trực tiếp lên phó cảnh sát trưởng và xếp thứ tư ở Sở Cảnh sát Dương Thành.
Lệnh vừa được đưa xuống ngay cả Thanh Khánh cũng rất phấn khích. Vốn dĩ một dòng họ như bọn họ không thể nào lại thấy vui vẻ với một vị trí như vậy.
Nhưng cục cảnh sát Dương Thành quả nể mặt, trực tiếp thăng chức ngay trong bữa tiệc sinh nhật.
Điều này trực tiếp làm cho nhà họ Thanh trở nên hưng phấn, nói năng lộn xộn.
Lão thái quân nhà họ Thanh đều rất cao hứng, lúc này mới có chút quên hết tất cả nói: “Xem ra nhà họ Thanh chúng ta thật đúng là rồng rồi!”
Mặt Thanh Khánh tràn ngập vẻ sảng khoái nói: “Lúc tôi ở tuổi của Thanh Vệ Vân còn không lên được vị trí của nó đâu. Nói không chừng sau này Vệ Vân chính là người đứng đầu của thành phố Đà Nẵng a!”
Thanh Vệ Vân cũng rất vui mừng nói: “Ba, đây đều là nhờ bản lĩnh của ba. Nếu không có ba thì làm sao hai vị lãnh đầu hàng đầu của thành phố Đà Nẵng đến đây được.” “Ha ha ha ha.”
Thanh Khánh bật cười, tuy trong lòng vẫn có chút nghi ngờ hai người Hạ Trung Hưng định gặp người nào.
Nhưng bây giờ kết quả tốt là được rồi. “Thanh Vệ Vân, tương lai con phải làm việc chăm chỉ. Tất cả tài nguyên của nhà họ Thanh chúng ta nhất định sẽ dành hết cho con!”
Cuối cùng, lão thái quân nhà họ Thanh cũng lên tiếng.
Trực tiếp nói ra những lời này khiến một nhà Thanh Nhã phải ghen tị.
Mà cả nhà Trịnh Tuyết Dương thì khỏi cần phải bàn gần như là ghen tị muốn chết.
Trước đó không phải Bùi Nguyên Minh đã đưa ra một loại thuốc bổ phổi sao?
Lão thái quân không phải là thích nhất thứ đó à?
Làm mới một cái chớp mắt liền biến thành coi trọng Thanh Vệ Vân?
Xem ra may mắn không thể so sánh với bản lĩnh thực sự a!
Trịnh Tuấn và Thanh Linh liếc nhau một cái, cả hai đều thở dài cảm thán.
Lão thái quân nhà họ Thanh nói tiếp: “Thanh Khánh, Thanh Vệ Vân đã được đặc biệt đề bạt, vậy liền để nó đi tạ ơn ông Hưng cùng ông Khưu, dù sao cũng là nhờ hồng phúc bọn họ a!
Thanh Khánh sững sờ một lúc, bản thân cũng chưa bao giờ đến thăm hai nhà đó, giờ để con trai đi có thực sự ổn không?
Bất quá ở trường hợp này, Thanh Khánh cũng là đâm lao phải theo lao, lúc này chỉ biết cười nói. “Không có vấn đề gì, con sẽ đi thu xếp sau!”
Về phía, Bùi Nguyên Minh vừa trở về đã không nhịn được cười.
Thanh Khánh này thú vị thật.
Hai người Hạ Trung Hưng đến đây cũng không liên quan gì đến ông ta chỉ là tình cờ gặp nhau.
Nhìn ông ta bây giờ có vẻ như đã xem Hạ Trung
Hưng là hậu thuẫn lớn nhất của nhà họ Thanh!
Thấy Bùi Nguyên Minh vẫn đang cười, lão thái quân lập tức bất mãn, lạnh lùng nói. “Bùi Nguyên Minh, cậu có thể lấy được thuốc bổ phổi là dựa vào bản lĩnh của cậu!” “Tuy nhiên, tôi hy vọng rằng lần tới nếu cậu tặng thứ gì cho tôi thì cũng nên dựa vào bản lĩnh thực sự của mình làm ra, đừng chỉ dựa vào vận phân chó mà thôi.”