Chàng Rể Quyền Thế

Chương 737



Cùng lúc đó.

Trịnh Khánh Vân đi tới thị trường Vân Ngoạn, khu mua bán đồ văn hóa mỹ nghệ nổi tiếng của Dương Thành.

Nếu muốn mua quà tặng cho ông cụ nhà họ Thanh thì đương nhiên không thể mua đồ bình thường được.

Trịnh Khánh Vân mang theo tấm thẻ Trịnh Tuyết Dương đưa, chuẩn bị đến nơi này tìm món quà có ý nghĩa.

Chẳng mấy chốc, cô ta đã nhìn trúng một đôi bát sứ Thanh Hoa, cảm thấy rất yêu thích, đang cần thận xem kỹ lại, muốn đi hỏi mua bán thế nào.

Bỗng nhiên có hai người đi đến từ phía sau.


Một người ép chiếc bát sứ Thanh Hoa mà cô ta đang xem, một người nói với nhân viên bán hàng: “Chúng tôi muốn mua đôi bát sứ Thanh Hoa này.” “Này, nói thế nào thì buôn bán cũng phải chú ý trước sau, các người không thấy tôi muốn mua cái này à?”

Trịnh Khánh Vân lập tức mở miệng nói.

Hai người phía trước lập tức quay đầu, nhìn diện mạo thì là người da vàng, nhưng cả hai đều rất đỏm dáng.

Một người trong đó liếc nhìn Trịnh Khánh Vân một lượt từ đầu tới chân, dùng tiếng Trung bập bẹ nói: “Em gái, bát sứ này là quốc bảo của Bổng Lạc chúng tôi, chúng tôi mua về là đương nhiên.” “Người Đại Hoa Thông các cô không hiểu giá trị..” Trịnh Khánh Vân có chút ngốc, đây không phải người nước Bồng Lạc à?

Anh mua đồ thì cứ mua, lại còn nói đồ của Đại Hoa Thông tôi là của nước Bổng Lạc gì đó, quả thực là không biết xấu hổ.

Cái này không chỉ là chèn ép người mà còn làm người phát tởm!

Điều này khiến Trịnh Khánh Vân không vui.

Tôi nhìn trúng cái gì anh liền cướp cái đó, còn trái một tiếng nước Bổng Lạc, phải một tiếng nước Bổng Lạc.

Các người một nước nhỏ ở vùng Đông Á, còn không bằng một thị trấn của Đại Hoa Thông mà dám ở đây ra vẻ cái gì?

Nghĩ đến đây, Trịnh Khánh Vân lập tức đập túi xách lên hai cái bát sứ Thanh Hoa, tức giận nói: “Cái này là tôi nhìn trúng trước!” “Muốn mua cũng là tôi mua trước!” “Hai người xếp hàng cho tôi!”


Trịnh Khánh Vân nổi giận đùng đùng.

Lúc này, hai bên xung đột đã hấp dẫn không ít lực chú ý của mấy người trong thị trường Vân Ngoạn.

Không ít người nhìn lại phía này, sau khi biết chuyện gì xảy ra thì đều bắt đầu bênh vực lẽ phải. “Hai người đàn ông các anh vậy mà lại bắt nạt cô gái, hơi quá đáng rồi đấy!” “Thị trường Vân Ngoạn vốn chú ý thứ tự đến trước sau, đây cũng không phải phòng đấu giá, hai người muốn mua hai cái bát Thanh Hoa kia cũng phải chờ cô gái này từ bỏ mới được!” “Hơn nữa đây là đồ sứ Đại Hoa Thông chúng tôi, vô cùng quý giá, không thể làm lạc đến nước ngoài được!” “Đúng đúng đúng, người nước Bổng Lạc là không biết xấu hổ nhất, lúc trước còn nói tết Đoan Ngọ của chúng ta là của họ đấy! Không biết xấu hồ!”

Hiểu nhiên hai người đàn ông nước Bống Lạc này đã chọc giận rất nhiều người. Tuy nhiên lúc này hai người họ lại thờ ơ với sự chỉ trích đó mà lại cảm thấy có hứng thú với Trịnh Khánh

Vân.

Trong mắt người bên trái hiện lên chút cảm xúc khác thường, nói: “Em gái, em muốn gì ở nước Bổng Lạc của bọn này?” “Nếu đúng thì đêm nay đi uống rượu cùng chú, chú sẽ tặng đồ vật cho em, thế nào?”


Một người nói với vẻ mặt mê đắm: “Đúng vậy, chú có tiền, chú có thể tặng đồ này cho em!”

Khi nói chuyện, hai người đàn ông nước Bồng Lạc, cười ha ha lên.

Một người trong đó vươn tay sờ soạng cổ tay Trịnh Khánh Vân, sau đó đặt trước mũi ngửi một hơi: “Cô em thật sự thơm quá!”

Hiển nhiên, bọn họ đã sớm quen thói không tôn trọng phụ nữ ở trong nước của mình. Hiện tại đến Đại Hoa Thông lại vẫn lấy dáng vẻ ở trong nước mình kia ra. “Bốp…”

Tính cách Trịnh Khánh Vân vốn có chút điêu ngoa, sao có thể để mình bị một ông chú xa lạ ở nước Bổng Lạc sờ soạng cổ tay mà không làm gì được.

Lúc này, cô ta lập tức quăng ra một cái tát theo bản năng, mắng chửi: “Lưu manh!”



DMCA.com Protection Status