Kinh hoàng!
Chấn động!
Không thể tin được!
Đây chắc chắn là chuyện khó quên nhất trong cuộc đời này của nhóm người ở đây.
Đám người Trầm Vân, Dương Duyệt, Nguyễn Khôn đều không thể ngờ được lại thấy Bùi Nguyên Minh ở đây.
Vả lại anh ta mới là vị vua duy nhất trong cuộc chiến này.
Đường Nhân Đồ không để cho mọi người có cơ hội kích động, cúi người xuống nói: “Giáo chủ, mời anh và cấp dưới cùng nhau bước lên phía trước!” “Vị trí đó là của anh!” “Chỉ có vị trí này mới xứng với anh!”
Bùi Nguyên Minh gật đầu, cũng không mặn mà gì đáp: “Ừ.”
Đến giờ phút này, tất cả mọi người mới ngộ ra.
Đường Nhân Đồ từ từ xoay người, nhìn đám người nhà họ Bùi, nói: “Bùi Nguyên Giáp, Bùi Văn Kiên, các người không muốn biết vị này là ai sao?”
Để tôi nói cho các người biết!” “Người này ba năm trước đây đã tạm rời xa Dương
Thành đi xa.” “Lúc đó anh ấy chỉ có một danh xưng Thế tử của nhà họ Bùi!” “Ba năm sau, anh ấy đã trở về, nếu như anh ấy bằng lòng, anh ấy vẫn là Thế Tử Minh!” “Mấy người nhà họ Bùi các người không thể cản được bước chân của cậu ấy vào đây!” “Cái gì? Bùi Nguyên Minh chính là Thế Tử Minh á? Còn là giáo chủ nữa? Làm sao có thể chứ!?” Gương mặt của Nạp Nhã Lan tràn đầy kích động.
Vốn dĩ cô đang thắc mắc Bùi Nguyên Minh là ai, cảm thấy anh cùng lắm chỉ là tên ba hoa bốc phét không hơn không kém.
Thế nhưng không thể ngờ rằng, Bùi Nguyên Minh lại trở thành Thế Tử Minh trong truyền thuyết.
Đồng thời anh ta còn sống y như trong truyền thuyết, là giáo chủ!
Còn Vân Thanh Chí, người vừa mới chế nhạo trước mặt anh ban nãy, sợ đến mức không dám thả rắm.
Vân Thanh Chí lúc này cũng bị dọa cho sợ đái ra quần!
Người mà anh ta bỏ đá xuống giếng hãm hại và cợt hết lần này đến lần khác có thực sự là Thế Tử giễu Minh trong truyền thuyết không?
Từ ba năm về trước, anh ta đã trở thành người ở trên đỉnh thành phố Đà Nẵng rồi!
Gia tộc nhà họ Bùi!
Thế Tử Minh!
Thảo nào có chế giễu anh ta thế nào, Bùi Nguyên Minh cũng chẳng thèm để vào mắt.
Không phải vì anh ta sợ hãi!
Đó là vì anh ta không thèm bận mắt đến những con côn trùng vớ vẩn bò trên đất.
Liệu con rồng cao quý này có cần phải quan tâm đến con kiến bò trên lòng bàn chân nó không?
Con kiến hôi này thậm chí còn không đủ tư cách bị con rồng giẫm chết!
Điều quan trọng nhất là con rồng lúc này còn mạnh hơn gấp bội so với ba năm trước!
Trịnh Khánh Vân cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, cô ta hoảng loạn nhìn Bùi Nguyên Minh…
Thế nhưng mặc kệ người khác có biểu cảm ra sao, Bùi Nguyên Minh cũng không quan tâm.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Trịnh Khánh Vân thì anh vẫn không nhịn được vươn tay sờ sờ đầu cô ta, cười nói: “Con nhỏ diễn viên điện ảnh kia, không phải cô to gan lớn mật lắm sao?” “Thế nào? Bây giờ cô đã học được cách sợ hãi chưa?” “Tuy nhiên, dù gì đi chăng nữa, tôi cũng là anh rể của c…” “Đến đây đi ….”
Bùi Nguyên Minh đứng dậy đi ra ngoài trước. “Hả…”
Vẻ mặt Trịnh Khánh Vân mờ mịt, nhưng vẫn đi theo Bùi Nguyên Minh.
Được đông đảo quần chúng chú ý, Đường Nhân Đồ đích thân mở đường cho Bùi Nguyên Minh, Trịnh Khánh Vân đi theo sau Bùi Nguyên Minh, bước từng bước đi về phía trước.
Nhìn đám người Bùi Nguyên Minh càng lúc càng đến gần mình, trái tim của Nạp Nhã Lan, Vân Thanh Chí và những người khác đều như muốn bay ra khỏi cổ họng.
Chớp mắt, tim bọn họ đập cực nhanh, đến mức muốn bay ra khỏi cổ họng.
Đột nhiên, Bùi Nguyên Minh dừng lại ở hàng của họ.
Lúc này, Nạp Nhã Lan và Vân Thanh Chí đều có những biểu hiện khác nhau.
Tim của Vân Thanh Chí thậm chí còn sắp ngừng đập đến nơi.
Bởi vì nếu Thế Tử Minh so đo vụ trước, rất có thể anh ta sẽ thẳng tay diệt thẳng nhà họ Vân.
Nạp Nhã Lan vẫn gần như giữ được bình tĩnh, nhưng cô ta vẫn không thể nói những gì mình muốn nói.
Bùi Nguyên Minh nở một nụ cười nhạt với Nạp Nhã Lan, nói: “Thay tôi gửi lời hỏi thăm đến thầy Nạp.” Nghe những lời này, Nạp Nhã Lan không biết biểu cảm trên gương mặt mình vào lúc này ra sao nữa.