Dù năm đó Bùi Nguyên Minh đang ở thời kỳ đỉnh cao nhưng anh vẫn không thể lật đổ được vị trí của Bùi Nguyên Giáp.
Và tới tận bây giờ, dù tứ kiệt nhà họ Bùi đã lên nắm quyền nhưng ông ta vẫn ngồi vững ở vị trí người đứng đầu nhà họ Bùi. Hai điều này có thể chứng minh được năng lực của Bùi Nguyên Giáp mạnh tới cỡ nào.
Hơn nữa còn có người nói, năm đó ông ta đã từng đại diện cho người nhà họ Bùi trong quân đội chinh chiến trên chiến trường rất nhiều năm, thậm chí những cuộc chiến tranh lớn ở miền Viễn Đông cũng có sự góp mặt của ông ta.
Mặc dù không nổi tiếng đến mức vang dội ở bên ngoài nhưng đối với nội bộ nhà họ Bùi thì danh tiếng của ông ta cũng có thể gọi là khiến người ta kinh ngạc.
Đặc biệt là mối quan hệ trong quân đội của Bùi Nguyên Giáp rất phức tạp, nghe nói bây giờ trong quân đội có một số người được mệnh danh là Chiến Thần thì đều có quan hệ chặt chẽ với ông ta.
Hoặc ví dụ như trong quân đội ở Thành phố Đà Nẵng, mặc dù Đường Đao Doanh đã nắm vững trong tay người của Đường Nhân Đồ nhưng ông ta lại không thể sử dụng được bất cứ người nào trong số đó.
Thế nhưng nếu Bùi Nguyên Giáp muốn điều động những binh sĩ hạng thường thì chẳng phải chỉ là chuyện trong phút chốc hay sao?
Bấy giờ Bùi Nguyên Giáp trầm giọng nói: “Ai có lá gan gây ra chuyện này?”
Bùi Văn Kiên mặc áo ngũ thân tay chẽn đi từ một phía ra rồi nói bằng giọng nhàn nhạt: “Bác à, biết rõ rồi thì cần gì phải hỏi nữa chứ… Hiện giờ toàn bộ Dương Thành này, ngoài người đó ra thì còn ai có gan ra tay với người nhà họ Bùi chúng ta nữa hả?”
“Nhưng mọi người cũng đã quen với việc người đó luôn kiêu căng, ngạo mạn rồi còn gì, dù sao bị đánh thì cũng đã bị rồi. Việc phiền toái nhất bây giờ chính là nhà họ Bùi chúng ta phải vất vả lắm mới có thể bắt đầu kinh doanh được một bãi đất, muốn lấy nó làm bàn đạp để tập hợp tất cả các thế lực hai giới hắc bạch ở Dương Thành lại với nhau. Nhưng người đó lại nhân cơ hội này để nẫng tay trên, đây không phải là đang gây khó dễ cho nhà họ Bùi chúng ta hay sao hả?”
Sắc mặt của Bùi Văn Kiên vô cùng khó coi nhưng trong lòng anh ta nghĩ thế nào thì chẳng có ai biết được. Vẻ mặt của Bùi Nguyên Giáp thay đổi, một lúc sau ông ta mới trầm giọng nói: “Sao tôi không hay biết gì về chuyện bãi đất?
Bùi Văn Kiên cười nói: “Bác trai, mấy năm gần đây bác không để ý đến mấy chuyện linh tinh của dòng họ mà chỉ một lòng hướng đạo, trừ phi có những chuyện long trời nở đất, nếu không thì chúng cháu đâu dám làm phiền bác..
Nhưng vấn đề quan trọng bây giờ là không biết người kia có mục đích gì mà lại tố cáo chuyện này với bên luật pháp. Bây giờ chúng cháu nên làm gì mới phải đây? Quên chuyện này đi hay là…”
Nói đến đây thì Bùi Văn Kiên cười khẽ một cái rồi bày ra bộ dạng chỉ cần Bùi Nguyên Giáp thu xếp mọi chuyện như thế nào thì anh ta cũng sẽ nghe theo mà không có ý kiến gì cả.
Bùi Hạo Nhiên và Bùi Sâm La là hai đứa con song sinh của Bùi Nguyên Giáp nhưng Bùi Văn Kiên vẫn cứ không tin bởi lúc anh ta và người đó đối nghịch với nhau thì Bùi Nguyên Giáp vẫn giữ nguyên thái độ trung lập. Không biết sau chuyện này lần thì ông ta còn có thể giữ nguyên thái độ trung lập được hay không…
“Mấy người bên pháp luật có nói gì à?” Bùi Nguyên Giáp hít sâu một hơi, vẻ mặt của ông ta biến đổi khó lường.
“Chánh thanh tra của Dương Thành đã gọi điện thoại cho cháu, bên đó nói họ đã biết chuyện xảy ra ở bãi đất, cũng biết chuyện Hạo Nhiên bị người ta đánh đến mức bất tỉnh… Nhưng họ đề nghị chúng ta giữ im lặng chuyện này, họ sẽ giúp chúng ta nghĩ cách để bãi đất đó không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Bùi nữa. Mà điều chúng ta cần phải làm bây giờ chính là coi như chuyện này chưa từng xảy ra…”
Bùi Nguyên Giáp khẽ cau mày, một lát sau ông ta mới nói: “Đại lễ mừng thọ một trăm tuổi của cụ bà sẽ sớm được tổ chức, mấy năm gần đây cụ bà luôn ăn chay niệm Phật, đã rất lâu không màng đến chuyện thế tục rồi. Hiện giờ khó khăn lắm mới có cơ hội được thấy cụ bà một lần, thế nên nếu bây giờ chúng ta để xảy ra chuyện gì hoặc gây ầm ĩ thì sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn. Nhưng mà người nhà họ Bùi chúng ta bị đánh tới mức như vậy mà chúng ta lại không làm gì, cũng không lên tiếng thì sao nhà họ Bùi có thể nuốt trôi cơn giận này được.”
Trên mặt Bùi Nguyên Giáp là vẻ oai phong lẫm liệt như thể ông ta đang làm việc trượng nghĩa vậy.
Bùi Văn Kiên thấy thế thì âm thầm cười nhạo trong lòng một tiếng, nếu lần này người bị đánh không phải là con trai ruột của Bùi Nguyên Giáp thì liệu lão cáo già này có bày tỏ thái độ quyết liệt như thế không?
Bùi Văn Kiên cười hẳn ra mặt rồi nói: “Bác, nếu bác đã không nuốt trôi cục tức này thì đợi lễ mừng thọ kết thúc, chúng ta sẽ tìm người kia tính toán một lần cho xong được không bác?”