“Bỏ đi, hôm nay tâm trạng tốt, tha cho cậu đấy!” Thanh Nhã phất phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Nhưng mà hình như Lữ Lâm lại nhớ tới chuyện gì đó, hỏi: “Đúng rồi, không phải cậu nói hôm nay cậu cũng phải tham gia buổi khảo hạch để gia nhập Doanh trại Quý Đức à? Sao chúng tôi lại không thấy cậu?”
Thanh Nhã nghe vậy mới sực nhớ, giờ phút này muốn xem Bùi Nguyên Minh bị ăn hành.
Bọn họ muốn nhìn xem đứa con rể này còn có thể nói được gì.
Bọn họ nghĩ rằng, lúc này Bùi Nguyên Minh nên tát cho mình hai cái, tiếp tục nhận sai.
Đáng tiếc không ngờ Bùi Nguyên Minh do dự một chút rồi ăn ngay nói thật. “Thật ra hôm nay tôi có đi, chỉ là các người không có tư cách gặp tôi mà thôi.”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ hiện trường lập tức yên tĩnh.
Lữ Lâm và Thanh Nhã suýt nữa thì tức chết. Cái thứ ở rể này, nói anh ta béo mà còn dám nổ à? Bọn họ trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, chỉ hận không thể nhảy vào giết anh.
Cái gì gọi là không có tư cách gặp anh ta?
Mà hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh thì bị dọa sợ tới xanh mặt.
Mối quan hệ của đôi bên vất vả lắm mới hòa hoãn lại, kết quả tên ở rể rác rưởi này lại tới đây gáy à?
Thằng khốn này đúng là chuyện thành không có chuyện bại có thừa!
Đến cả Trịnh Tuyết Dương cũng ngẩn ra.
Cô ngàn vạn lần không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh còn có thể nói ra được những lời như vậy.
Ngay lúc nhóm Trịnh Tuấn đang chuẩn bị nổi bão, lái xe của Lữ Lâm và Thanh Nhã căng thẳng đẩy cửa ra: “Ông chủ, bà chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!” “Cậu chủ Ngụy Thanh bị quân đội Đà Nẵng trả về rồi ạ!” “Bọn chúng nói sức khỏe của cậu chủ Ngụy Thanh quá kém, ngất xỉu trong nghi thức khảo thí nhập ngũ ạ!” “Căn bản không có tư cách tham gia buổi khảo thí gia nhập doanh trại Quý Đức!”
Khoảnh khắc nghe được tin này, khuôn mặt Thanh Nhã và Lữ Lâm đều biến sắc.
Lúc này bọn họ không hề để ý tới Bùi Nguyên Minh cố ý gây sự nữa, mà là đứng bật dậy. “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” “Thể chất quá kém? Không có tư cách tham gia khảo thí nhập ngũ? Đùa gì đấy hả!” “Cậu lấy tin tức ở đâu? Có phải nhầm lẫn gì không?”
Giờ phút này, trên mặt hai người kia đều khổ sở không thôi.
Ngụy Thanh xuất thân từ gia tộc họ Ngụy đầy cao quý, từ nhỏ đã sống trong lụa là, tiếp nhận sự giáo dục đến từ tinh anh quý tộc.
Dù là thực lực hay là gia cảnh đều vô cùng lớn. Sao có thể không có tư cách tham gia thi nhập ngũ được?
Tài xế kia tái mặt nói: “Thưa ông chủ, bà chủ, phía bên quân đội đã đưa người tới, nói là chúng ta không chịu nhận người, cho nên bọn họ đành phải vứt cậu chủ ven đường cái ạ!” “Nhanh đưa cậu chủ vào nhà đi!”
Dù là thật hay giả, môi Thanh Nhã lúc này cứ run
Họ nhanh chóng nhìn thấy hai binh sĩ khiêng Ngụy lên.
Thanh đang hôn mê vào. “Được đưa về thật ư?” “Hôn mê rồi sao?” “Tình huống của Ngụy Thanh là sao đây?”
Thanh Nhã vội móc mảnh nhân sâm mang theo người ra nhét vào miệng Ngụy Thanh, lại rót một chén nước ấm.
Vất vả lắm Ngụy Thanh mới yếu ớt tỉnh lại.
Thanh Nhã vội nói: “Ngụy Thanh à! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao cháu lại ngất nữa vậy?” đã
Ngụy Thanh khó khăn đứng lên, đang muốn nói chuyện, đột nhiên lại thấy Bùi Nguyên Minh ngồi cách đó không xa. “Phụt…”
Anh ta lại phun một ngụm máu tươi, lần nữa hôn mê.
Hai binh sĩ khiêng anh ta về đều cười lạnh, nói: “Một ngày ngất xỉu tám lần, thổ huyết tám lần, với thể chất này sao dám tham gia thi nhập ngũ vào doanh trại Quý Đức của chúng tôi?” “Các người nhanh chóng đưa người về đi, bằng không cậu ta chết lại làm phiền đến chúng tôi!”
Rõ ràng là phía bên quân đội chỉ có cách liên lạc với Lữ Lâm và Thanh Nhã, trả người về nhà cho bọn họ.
Mà bên quân đội cũng rất phiền lòng, sao cái tên khốn mang danh con nhà binh của quân đội Kim Lăng lại có sức khỏe kém như vậy?