Vừa lúc đó, một chiếc xe jeep quân dụng dừng lại. Sau đó, một người đàn ông mặc quân phục, khoác áo khoác ngoài bước nhanh tới chỗ ngôi mộ. “Đó là…một thống lĩnh?”
Thống lĩnh, một chức vụ không tính là cao, người nhà họ Bối gặp thống lĩnh là điều bình thường.
Nhưng vấn đề là, người này lại là thống lĩnh Đường Đao Doanh!
Đường Đao Doanh là một trong chín người đứng đầu trong quân đội Hoa Hạ.
Có thể trở thành thống lĩnh Đường Đao Doanh, tuyệt đối là phải chọn một trong vạn người.
Cho nên lúc này sắc mặt người nhà họ Bối đều thay đổi.
Ánh mắt của mọi người đều dõi theo bước chân của vị thống lĩnh này đến phía ngôi mộ. Rất nhanh sau đó, vị thống lĩnh này đi thẳng tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, hành lễ: “Thống lĩnh Đường Đao Doanh của quân khu Đà Nẵng tới báo cáo! Đường Đao Doanh đã có mặt, mời ngài ra lệnh!”
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Sốc đến nỗi không thể nói nên lời.
Đường Sát Thần!
Là Đường Sát Thần trong truyền thuyết, là một trong bốn chiến thần đứng đầu của quân khu Đà Nẵng trong quân đội Hoa Hạ.
Là người mà người đứng đầu Đà Nẵng cũng không dám lớn tiếng.
Vậy mà bây giờ anh ta có thể gọi Bùi Nguyên Minh là ngài, còn hành lễ với cậu ta?
Cậu ta cậu ta cậu ta…
Rốt cuộc cậu ta có thân phận gì!?
Không thể tin được!
Không tin được!
Nhà họ Bối luôn tự cho rằng mình là quý tộc, luôn cao cao tại thượng, căn bản không thể chấp nhận được chuyện này.
Trong mắt bọn họ, Bùi Nguyên Minh là một tên phế vật ở rể, cùng lắm là người đại diện của người kia mà thôi.
Nhưng hiện tại, cảnh tượng trước mắt này đang giải thích với bọn họ rằng bọn họ đã suy đoán sai hoàn toàn.
Mà chân tướng sự thật đã đến rất gần rồi, thế nhưng cho dù thế nào bọn họ lại không muốn chấp nhận.
Vào lúc này, Bối Thiếu Long chậm rãi nhắm hai mặt lại, muốn che giấu sự sợ hãi trong mắt.
Hành động của Đường Đao Doanh đồng nghĩa với việc đang nói cho anh ta biết, những gì anh ta đang suy đoán đều là thật.
Bùi Nguyên Minh, chính là vị kia trong truyền thuyết! Suy nghĩ này khiến cho Bối Thiếu Long vô cùng đau khổ.
Nếu như sớm biết thân phận của vị kia, anh ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Thậm chí, anh ta còn có thể từ bỏ thân phận thế tử nhà họ Bối của mình mà khom lưng quỳ gối trước người này.
Bởi vì phải là người trải qua thời đại đó, mới có thể hiểu được, năm đó anh ta đã tài hoa như thế nào.
Dậm chân một cái cũng có thể khiến cho Đà Nẵng phải chấn động, lời này không phải chỉ nói chơi đâu!
Cho dù anh là thế tử nhà họ Bối luôn cho rằng bản thân mình rất giỏi bày mưu lập kế, giống như Khổng Minh, thế nhưng ở trước mặt vị này, anh cũng cảm thấy vô lực. Nhưng bây giờ Bùi Nguyên Minh không để ý đến anh ta, ngược lại nhìn Đường Đao Doanh, cười nói: “Đao Doanh, cậu làm tốt lắm.”
Đường Sát Thần nghe được câu này, như là nghe thấy thánh ca vậy, cả người anh kích động đến run lên.
Một lúc sau khi hít một hơi sâu, anh ta mới trầm giọng nói: “Ba năm qua, tôi đã không phụ lòng tin của ngài.” “Đường Đao Doanh, vô sự!” “Gần ngàn anh em, đang chờ lệnh của ngài!” “Được rồi, các cậu đều làm rất tốt.” Bùi Nguyên Minh mỉm cười, vừa dứt lời, Đường Đao Doanh lập tức dẫn đội quân đến!
Hơn nữa, những quân sĩ mà Đường Đao Doanh dẫn tới, giờ phút này mỗi một người đều sôi trào nhiệt huyết.
Bây giờ, bốn người đứng sau Bùi Nguyên Minh cuối cùng cũng chậm rãi đứng dậy, lúc này áo khoác của họ đều biến mất, mọi người mới nhìn thấy rõ, tất cả họ đều là người của quân đội.
Hơn nữa cập bậc của họ, cũng không kém Đường Sát Thần là bao.
Nhưng mà, bốn người này lại cam tâm tình nguyện, đi theo bảo vệ bên cạnh Bùi Nguyên Minh, từ đầu đến cuối đều không nói lời nào.
Người nhà họ Bối đều toát mồ hôi hột.
Sợ rằng cho dù không có Đường Đao Doanh mang người tới, chỉ có bốn người này ở bên cạnh bảo vệ Bùi Nguyên Minh, bọn họ cũng có thể trở thành một pháo đài kiên cố không thể phá vỡ, đúng không?
Càng đáng sợ hơn nữa là khí thế xung quanh của Bùi Nguyên Minh lúc này, mặc dù anh chỉ đứng đó thôi nhưng khí thế anh mang theo giống như một vị đế vương vậy. hiến những người xung quanh anh đều vô thức mà tuân theo.
Đây là khí thế của một người ở rể nên có sao?